Điều khiến tôi kinh ngạc là cơ thể mẹ đang dần trở nên trong suốt.
“Mẹ! An Gia Ninh!” Tôi phấn khích kêu lên.
Mẹ choàng tỉnh, bực bội:
“Đồ đòi nợ! Nửa đêm không ngủ, lại muốn đến hành hạ…”
Nói đến nửa câu, bà khựng lại:
“Cơ thể của mày…?”
Tôi không trả lời, chỉ quỳ xuống bên bà, đưa tay ra, muốn chạm thêm một lần nữa gương mặt thô ráp ấy.
Nhưng ngay khoảnh khắc chạm tới, bàn tay tôi đã biến mất.
Thì ra, tôi vẫn còn điều nuối tiếc…
Nhưng không sao.
Tôi nhìn bà, vừa khóc vừa cười:
“Mẹ, chúng ta thành công rồi.”
“Thành công gì? Lý Hy Đệ, mày nói rõ ra!?”
Mẹ nhìn cảnh trước mắt, khiếp sợ không tin nổi.
Tôi run run nhìn bà, mỉm cười:
“Con đã cứu được mẹ rồi. Không cần đợi con lớn lên, không cần đợi con bước ra khỏi núi, ngay bây giờ con đã có thể cứu mẹ ra ngoài!”
“Không thể nào, đây là mơ đúng không? Sao con người có thể biến mất giữa không trung?” Mẹ vẫn không tin, kinh ngạc hỏi.
Tôi khẽ gật đầu:
“Mẹ, cứ coi đây là một giấc mơ đi, một cơn ác mộng, chỉ cần tỉnh lại là hết.”
“Là… là…”
Nói đến đây, tôi không kìm được bật khóc nức nở.
“Con còn nhiều điều chưa kịp nói với mẹ, còn nhiều việc chưa kịp làm cùng mẹ…”
Thấy tôi như vậy, mẹ cũng hoảng hốt, muốn đưa tay ra giữ lấy tôi.
Nhưng tay bà cũng dần biến mất.
“Lý Hy Đệ! Con đừng đi vội, con nói rõ cho mẹ nghe!”
Tôi lắc cái đầu gần như trong suốt, khẽ nói:
“Không kịp nói rõ nữa rồi…”
“Con chỉ muốn hỏi mẹ…”
“Có thể… đừng ghét bỏ…”
Lời tôi ngưng bặt.
Chữ “con” cuối cùng theo cơ thể chúng tôi tan biến cùng nhau.
Khoảnh khắc ấy, gió không cuốn đi được mùi tanh nồng của chuồng bò, không cuốn đi được gậy gộc và xiềng xích, không cuốn đi được sự bẩn thỉu của nhân tính.
Nó chỉ mang theo hy vọng của tôi và mẹ, vượt qua thôn Bạch Sa, vượt qua núi cao, đi tới nơi mà hy vọng ấy thuộc về.
……
Năm 2005, tại thôn Bạch Sa.
An Gia Ninh đã thành công leo lên ngọn núi dẫn tới trạm quan trắc khí tượng.
Trong tay cô nắm chặt chiếc gương vốn đã mang theo trước khi bị lừa bán.
Cứ ngỡ, đó là thứ vô dụng nhất mình để lại.
Không ngờ, nó lại trở thành chiếc phao cứu mạng.
Tiếng thở dồn dập của đứa bé xen lẫn với hơi thở gấp gáp của cô, trong khoảnh khắc ấy, An Gia Ninh cảm thấy vô cùng an lòng.
Cô luôn có cảm giác mình và đứa trẻ ấy rất có duyên. Nó không chỉ giống hệt mình về dung mạo, mà ngay cả họ cũng giống nhau.
An Gia Ninh cũng hiểu rõ, một cô gái như mình, ở nơi này, sẽ chẳng có ngày tháng yên lành.
Cô âm thầm hạ quyết tâm, bảy tám năm sau, nhất định sẽ quay lại ngôi làng này, đưa cô bé ấy rời đi.
Vừa nghĩ vẩn vơ, An Gia Ninh vừa dồn sức leo lên.
Bỗng, một luồng ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào gương mặt cô.
“Này! Nửa đêm thế này, cô làm gì ở đây?!”
Giọng đàn ông trầm vang lên theo ánh sáng.
Bị động tĩnh bất ngờ làm hoảng sợ, An Gia Ninh run tay, chiếc gương trong lòng bàn tay rơi xuống đất.
Khoảnh khắc đó, cả không gian và thời gian như ngưng đọng.
Tựa hồ có điều gì mơ hồ khó tả đang đột ngột xoay chuyển.
An Gia Ninh ngây người trong giây lát, rồi chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh ta mặc bộ đồng phục sạch sẽ, trên cổ đeo thẻ công tác.
Trong ánh sáng mờ, cô nhìn rõ hai chữ “Khí tượng”.
Nước mắt bất chợt trào ra, cô nghẹn ngào cầu xin:
“Xin chào, tôi bị lừa bán tới ngôi làng dưới chân núi này, làm ơn cứu tôi, giúp tôi báo cảnh sát có được không?”
An Gia Ninh quỳ xuống đất ngay lập tức khi nói xong câu đó, người nhân viên trạm khí tượng trước mặt cô chính là hy vọng duy nhất của cô.
Người đàn ông nghe xong liền thu lại vẻ đề phòng, run run hỏi:
“Bị bắt cóc?!”
“Cô bé! Nhanh đứng dậy! Cứ yên tâm, tôi sẽ không bỏ mặc, về trạm tôi sẽ thông báo cho công an ngay.”
Anh ta nâng An Gia Ninh lên một cách cẩn trọng, thấy người cô đầy vết thương liền lộ vẻ thương cảm.
An Gia Ninh liên tục chảy nước mắt, không ngừng cảm ơn.
Hy vọng đang ở ngay trước mắt khiến dây thần kinh cô buông lỏng, hai chân bỗng mềm nhũn.
May mà người đàn ông bên cạnh kịp giữ cô lại cho đứng vững.
Khi họ đến trạm quan trắc, người nhân viên ấy lập tức gọi báo công an.
Một đồng nghiệp khác khoác áo cho An Gia Ninh, đưa nước, liên tục an ủi:
“Cô bé, giờ cô đã hoàn toàn an toàn rồi, chúng tôi sẽ bảo vệ cô, yên tâm đi.”
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/tam-guong-xuyen-thoi-gian/chuong-6