“Nhìn cho kỹ đi.”

Tô Dao không trả lời nữa.

Đồ đạc của tôi không nhiều, chỉ cần một chiếc ba lô là đủ.

Vừa ra khỏi phòng ngủ, không biết từ lúc nào Lục Uyên đã ngồi trên sofa trong phòng khách.

Tôi khoác ba lô chuẩn bị đi, anh ta đột ngột đứng bật dậy, túm chặt cổ tay tôi, giọng nói lạnh lùng.

“Trần Hi, ai cho em gửi sổ đỏ cho Tô Dao hả!”

“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, Tô Dao chỉ là cần được trấn an, những gì anh nợ em, sau này sẽ trả!”

“Em rốt cuộc đang làm loạn cái gì vậy? Giữa chúng ta, đến chút tin tưởng cũng không có sao?!”

Mắt tôi lập tức đỏ hoe, trừng mắt nhìn anh ta.

“Đủ rồi! Từ giờ chuyện giữa hai người, không cần phải giải thích với tôi nữa!”

Kiếp trước người con cưng của ngành cảnh sát này đã theo đuổi tôi suốt ba năm.

Anh ta từng nói tôi là ánh sáng duy nhất của anh ta, và tôi đã tin.

Đổi lại, là nhà tan cửa nát.

Nghĩ đến sự thiên vị của Lục Uyên dành cho Tô Dao ở kiếp trước, tim tôi không khỏi nhói đau.

Lục Uyên cau mày không hiểu.

“Em rốt cuộc muốn làm gì?”

“Giận dỗi anh cũng phải có giới hạn chứ?”

Tôi đẩy anh ta ra, lại vô tình nhìn thấy cổ tay anh lộ ra một sợi dây đỏ, trên đó treo một tấm bạc nhỏ khắc chữ “Dao”.

Tôi bật cười lạnh.

Anh ta lại tưởng tôi vẫn còn giận dỗi, liền dịu giọng xuống.

“Tô Dao bị dọa sợ, cần nghỉ ngơi. Dạo này em chuyển sang phòng khách ngủ tạm đi, ngoan một chút.”

Tôi lạnh lùng đáp lại.

“Không cần.”

“Tôi lập tức dọn đi. Chúc hai người hạnh phúc trăm năm!”

Ánh mắt Lục Uyên dịu lại, định kéo tôi lại.

Đúng lúc này, trong thư phòng đột nhiên vang lên tiếng đồ vật rơi vỡ.

Tôi hoảng hốt lao vào trong.

Chỉ thấy Tô Dao đang giẫm thẳng lên huân chương truy tặng vì hy sinh của cha tôi.

Đó là vinh dự mà cha tôi phải đánh đổi bằng tính mạng, vậy mà giờ đây lại bị cô ta chà đạp dưới chân.

Tất cả lý trí trong tôi sụp đổ trong chớp mắt, tôi lao đến, tát mạnh một cái vào mặt cô ta, gào lên:

“Cô làm cái gì đấy?!”

Tô Dao lại khinh thường khiêu khích:

“Thì ra là đồ của cô, tôi cứ tưởng là miếng sắt rách không ai thèm lấy.”

“Cô còn ở đây làm gì? Anh Uyên chưa nói rõ với cô à?”

Giây tiếp theo, một cái bạt tai nặng nề giáng lên mặt tôi.

“Trần Hi, cô dám đánh cô ấy?!”

Sắc mặt Lục Uyên u ám như sắt.

“Mau xin lỗi Tô Dao!”

Tô Dao khẽ hừ một tiếng:

“Anh Uyên, đây là cách anh giải quyết sao? Công lao thì cho em, còn chỗ ở lại để người ngoài chiếm?”

“Nếu vậy, huân chương hạng nhất này, em thà không cần!”

“Em, Tô Dao, làm người đường đường chính chính, tuyệt đối không cướp đồ của người khác!”

Nói rồi, cô ta nhìn tôi đầy ẩn ý.

Tôi siết chặt huân chương đã bị bóp méo trong tay, mắt đỏ bừng, cố chấp nhìn thẳng vào Lục Uyên:

“Tôi đã nói, tôi sẽ đi!”

“Vậy sao còn để cô ta phá hủy di vật của cha tôi?!”

Tô Dao lại giơ cổ tay mình lên.

“Anh Uyên, là cái này đâm vào tay em trước!”

Toàn thân tôi run lên vì tức, cái huân chương ấy luôn được cất kỹ trong hộp, làm sao đâm vào cô ta được?!

Lục Uyên vậy mà lại lập tức xót xa bước đến xem tay Tô Dao.

“Đau không?”

Tô Dao bướng bỉnh quay mặt đi:

“Đau thì sao, dù gì người làm sai cũng chẳng bị phạt!”

Giọng Lục Uyên dịu dàng đầy sủng nịnh:

“Tiểu công chúa của anh, vậy em muốn thế nào?”

Tô Dao liếc tôi đầy ghê tởm:

“Nếu cô ta quý cái miếng sắt vụn này như vậy, thì để cô ta ôm nó, quỳ dưới lầu viết bản kiểm điểm một vạn chữ cho tôi.”

“Viết chưa xong thì không cho đứng dậy!”