Một đứa con gái đến cả bạn trai cũng không giữ nổi, bảo chúng tôi làm sao tin cô đủ khả năng lèo lái con thuyền Chu thị?”

“Chỉ dựa vào một đoạn video chưa được xác minh, cô đã lập tức sa thải nhân viên xuất sắc của công ty – Tô Duệ.

Cô hành xử bốc đồng, trẻ con, thiếu hẳn năng lực phán đoán cơ bản.

Một người như cô hoàn toàn không đủ tư cách!”

Ông ta đập mạnh tay xuống bàn, giọng vang như sấm:

“Tôi đề nghị lập tức cách chức Chu Du khỏi vị trí Chủ tịch kiêm CEO! Chúng ta không thể để tương lai của công ty rơi vào tay một con bé chỉ biết cảm tính!”

Ngô Lan lập tức phụ họa:

“Chu Du, đừng cứng đầu nữa! Đến nước này rồi, chi bằng giao công ty cho chú Trần của con quản lý.

Ít ra chúng ta còn giữ được chút cổ phần để sống qua ngày.

Nếu công ty phá sản dưới tay con, chúng ta đến chỗ ở cũng không có!

Coi như mẹ xin con đấy, đừng làm loạn nữa, được không?”

Tôi hít sâu một hơi.

Thật là sơ sót lớn.

Tôi đã phòng đủ mọi chuyện, nhưng lại không ngờ Ngô Lan bị Trần Tường thuyết phục!

Cổ phần của hai người bọn họ cộng lại đã vượt quá quyền biểu quyết của tôi.

Tôi quyết định nhanh chóng ra tay, không dây dưa với Trần Tường nữa.

“Giám đốc Trần, điều hành công ty dựa vào số liệu, chứ không phải công kích cá nhân.”

Tôi ra hiệu cho trợ lý chiếu slide:

“Gọi là trò hề ư? Sau lễ cưới chỉ vài giờ, đơn đặt hàng cho ‘Kế hoạch Bàn Thạch’ đã kín lịch nửa năm, giá cổ phiếu tăng trần vào cuối phiên.

Số liệu như thế, ông bảo là trò cười?

Ông còn dám nói tôi thiếu năng lực phán đoán?”

“Nếu những con số đó là bốc đồng, là trẻ con, vậy xin hỏi, mảng khách sạn nghỉ dưỡng ‘Vân Thượng’ do Tô Duệ phụ trách, ba quý liên tiếp tăng trưởng âm, ông định dùng từ gì để mô tả?”

Mặt Trần Tường tối sầm, cố gắng phản bác:

“Ngụy biện! Dù thế nào cũng không xóa được nỗi nhục cô đã gây ra cho công ty!”

“Nói đến làm công ty mất mặt…” – tôi thay đổi chủ đề, nhìn chằm chằm vào Trần Tường –

“Tôi còn quan tâm một chuyện khác hơn.

Giám đốc Trần, khoản tiền khổng lồ ông dùng để thu mua cổ phần Chu thị, rốt cuộc đến từ đâu?”

Tôi mở hồ sơ, đưa ra bản sao kê ngân hàng:

“Theo bản ghi chép này, nhiều công ty vỏ bọc đứng tên ông có giao dịch tiền bạc thường xuyên với một tổ chức huy động vốn bất hợp pháp đang bị điều tra.

Ông có thể giải thích cho toàn thể cổ đông, số tiền mua cổ phần đó… liệu có sạch sẽ không?”

Trần Tường rõ ràng hoảng loạn, đập bàn gầm lên:

“Chu Du! Cô dám điều tra tôi? Đây là vu khống! Tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng!”

“Có phải vu khống hay không, tôi nghĩ sẽ có người chuyên môn phán xét.”

Lúc Trần Tường bước vào phòng họp, tôi đã báo trước cho cảnh sát.

Đang cúi đầu kiểm tra tin nhắn trả lời từ họ trên điện thoại, cửa phòng họp liền bị đẩy ra.

Vài cảnh sát mặc đồng phục tiến thẳng vào phòng.

Viên cảnh sát dẫn đầu xuất trình thẻ ngành, giọng nói trầm ổn:

“Ông Trần Tường, chúng tôi có bằng chứng xác thực, nghi ngờ ông dính líu đến hoạt động rửa tiền của tổ chức xã hội đen.

Đọc tiếp https://vivutruyen.net/tai-hon-voi-ke-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-6