Ta vốn là người có chí, thuở bị bọn buôn người bắt bán, ta đập tay vào ngực mà rằng:

“Bổn cô nương đây, sức lực có thừa, mưu kế chẳng thiếu!”

Thế rồi, ta được đưa vào phủ tri châu, làm thủ hạ cho công tử trong phủ.

Mẫu thân lấy làm hãnh diện, mỗi lần lên phần mộ phụ thân, đều không tiếc lời ngợi khen ta suốt nửa canh giờ.

Nhờ ta tiến cử, người thuận lợi vào phủ, làm ma ma quản sự.

Đệ đệ ta ngưỡng mộ vô ngần, khẩn cầu ta dẫn theo cùng lập công danh.

Ta ngẫm nhìn diện mạo nó, dung mạo tú mỹ, bất kể nam hay nữ đều có thể khiến người ta rung động. Tiếc thay, chỉ đành lắc đầu than một tiếng.

“Ngươi ngoài sắc diện ra, chẳng có bản lĩnh gì khác.”

Đệ đệ hừ khẽ: “Giới thiệu hay không là khí độ của tỷ, trụ được hay chăng là bản lãnh của đệ!”

1

Phụ thân lúc lâm chung từng dặn:“Đại Nha à, nhà ta là phận hèn mạt, dưới đáy xã hội.

Nếu nói hoàng đế là chúa tể sơn lâm, thì ta đây chẳng bằng loài kiến, chỉ là rệp hôi nơi xó xỉnh.

Kẻ như ta, chẳng cần cao ngạo làm gì, vì cao ngạo không nuôi được cái bụng.

Sau này ngươi làm vợ hay làm thiếp, phụ thân đều không trách, vì sao ư? Vì phận người như ta, còn sống đã là phúc phần rồi!”

Phụ thân tắt thở, cũng là lúc đệ đệ ta ra đời.

Mẫu thân đau đớn phát hỏa, lại đói khát không có sữa, khiến em khóc mãi không thôi, từng ba lần lả đi vì đói.

Ta nghiến răng, cắt thịt nơi cánh tay, chảy máu cho mẹ uống.

Mẫu thân xót xa, khóc đến khản giọng mà lệ chẳng trào.

Ăn thịt ta, uống máu ta, mẹ mới có sữa nuôi con.

Mẫu thân bảo: “Đại Nha, ngồi chờ thế này không phải kế.

Trời chẳng mưa, chỉ e nhìn cái chết trước mắt. Đã là chết, chi bằng ra ngoài mà liều, biết đâu còn đường sống.”

Vậy là ta đem phụ thân an táng dưới gốc đa lớn nơi cố hương, cùng mẫu thân và em thơ mới lọt lòng đi đến Lâm Châu.

Bị một mụ người buôn người để mắt đến.

Lũ ăn mày khác đều kinh sợ mụ, riêng ta thì không, khiến mụ lấy làm lạ.

“Sao ngươi chẳng sợ ta?”“Cớ gì phải sợ?”

Mụ ngẩn ra, con mắt tam giác đảo qua đảo lại đánh giá ta: “Muốn ăn một bữa no không?”

“Trong mộng còn mong.”

Mụ ném cho ta ba cái bánh bao bẩn, ta đưa hai cái cho mẹ, còn mình thì ngấu nghiến nuốt một cái.

Ăn xong, ta đứng dậy: “Đi thôi.”

Ta biết, mụ định bán ta.

Bán vào nhà phú quý làm nô tỳ.

Đối với ta mà nói, ấy là chuyện lớn như trời.

Nô tỳ có cơm ăn, có tiền tháng, chủ nhà còn cấp y phục.

Mẹ ta nhìn ta đầy kỳ vọng: “Đại Nha! Nếu có cơ hội, tìm cho mẹ một con đường sống nữa!”

Ta cùng bảy tám a hoàn khác quỳ gối trước phủ tri châu.

Khí thế nơi phủ, cả đời ta chưa từng thấy.

Phụ thân nói chẳng sai.

Thân phận như ta, chẳng bằng rệp hôi, chỉ là bùn đất dưới chân người.

Song bùn đất, nếu cố gắng, cũng có thể trét được lên tường.

Đến lượt ta, ta ngẩng đầu, lấy hết dũng khí mà rằng: “Bổn cô nương đây, có sức lực và thủ đoạn!”

“Chỉ cần cho ăn no!”

Ma ma quản sự trong phủ nhìn ta, mày nhíu lại: “Chưa ký khế ước đã đòi ăn, trên đời này có ngươi sao?”

Ta chẳng biện bạch, nhấc một chiếc ghế dài, đặt ngang đầu gối, lấy sức bẻ mạnh —

“Rắc!” — ghế gãy làm đôi.

Ma ma kinh hãi, mặt méo mắt trợn: “Thân hình bé nhỏ, sao lại có sức mạnh đến thế?”

Ta đưa ba ngón tay ngắn lên: “Nếu được ăn no, một mình ta có thể địch ba gã đại hán.”

Ma ma lập tức vào bếp, lấy ra một xửng bánh bao mới hấp xong.

Ta gần như nuốt từng cái một.

Ba tiểu đồng trong phủ cùng lao về phía ta.

Chớp mắt, ta một tay quật ngã một tên, một cước đá bay tên thứ hai, rồi lấy đầu húc mạnh khiến tên cuối bỏ chạy.

“Ối chao! Không thể ngờ! Ngươi là người có học võ công sao?”

Phụ thân ta từng trông cửa một ngôi tự nhỏ, trộm học được mấy chiêu quyền cước, truyền lại hết cho ta.

Song ta hiểu rõ, mấy chiêu đó chẳng đáng là gì.

Vì người ở đáy xã hội, những thứ có thể tiếp xúc, vốn đã chẳng được là bao.

“Ma ma, tiểu nữ chẳng phải kẻ luyện gia công phu, chỉ là sức khỏe hơn người mà thôi.”

Ngay hôm ấy, ta được đưa vào phủ tri châu, trở thành tùy tùng hộ vệ cho công tử trong phủ.

Công tử phong tư đoan chính, tính tình hòa nhã, đặt cho ta cái tên mới: Tường An.

2

Thuở ban đầu, ta trong phủ bị khinh khi chẳng ít.

Người trong phủ cho rằng, bề ngoài là ma ma an bài ta làm tùy tùng công tử, nhưng thực chất là muốn ta leo lên giường công tử.

Dù khi ấy, ta mới chỉ mười tuổi…

Công tử đã ngoài hai mươi, một lòng dốc sức nơi đèn sách, mộng đạt công danh.

Lão gia cùng phu nhân tuy lấy đó làm mừng, song trong lòng vẫn canh cánh chuyện trăm năm của người.

Song công tử lại chẳng chút mảy may hứng thú với chuyện hôn phối.

Danh môn khuê tú người từng xem, tiểu gia bích ngọc cũng từng gặp, đáp lại đều là lời từ chối khéo léo.

Người trong phủ nói, e rằng phu nhân đã dùng hạ sách, sai ma ma an bày ta – một nữ tử đặc biệt – kề cận công tử, mong chuyện dài lâu.

Chúng a hoàn trong phủ mỗi lần trông thấy ta, đều nhìn ta bằng ánh mắt ganh ghét, hằm hằm oán hận.

Các tùy tùng nam của công tử thì ngỡ rằng ta mai sau sẽ trở thành thông phòng nha đầu, thậm chí là quý thiếp, bởi thế không ai dám nói nhiều với ta một lời.

Vì vậy, ta bị cô lập hoàn toàn.

Cục diện này, là nhờ tiết Đoan Ngọ mà thay đổi.

Hôm ấy, trong ngoài phủ đều đã rắc rượu hùng hoàng, lý ra rắn rết chẳng dám bén mảng.

Nào ngờ lại có một con hoa xà chết chán, chẳng rõ vì sao chui được vào nội viện của phu nhân.

Phu nhân tuy là chủ mẫu một phủ, nhưng lúc ấy cũng sợ đến mặt trắng như giấy, tóc tai rối bời.

May là ngày ấy ta không trực, lại là nữ tử, nghe tiếng kêu thất thanh bèn xông vào trong viện.

Phu nhân đã hôn mê, ma ma thân cận ôm lấy bà cũng sợ đến nỗi bất động.

Một viện toàn là a hoàn, bà tử, kẻ kêu người la, hỗn loạn vô cùng.

Ai nấy đều biết, con hoa xà ấy có độc.

Nhưng ta thì không sợ.