Hoàng tỷ ta h /oang d /â /m vô độ, lại đem lòng si mê Tạ Đình Uyên, một nam nhân đã có thê thất, nhưng bị hắn lạnh lùng cự tuyệt.
Ngày hôm sau, thê tử của Tạ Đình Uyên bị người ta b /ắ /t c /ó /c, chịu nh /ục suốt ba ngày ba đêm, rồi bị qu /ăng giữa đường.
Tạ phu nhân không chịu nổi s /ỉ nh /ục ấy, liền t /ự v /ẫn ngay tại chỗ.
Việc này chấn động triều đình.
Để giữ thể diện cho hoàng tỷ, hoàng huynh hạ lệnh cho ta thay tỷ mà gả, xem như bù đắp cho Tạ Đình Uyên một người vợ.
Đêm tân hôn, hắn không thèm vén khăn cưới, chỉ dùng một cây gậy gỗ t /àn nh /ẫn x /é r //á /ch thân ta.
Ba năm sau thành hôn, dù ta hết lòng lấy nhu thuận mà chiều chuộng, đổi lại chỉ là ánh mắt chán ghét và khinh miệt.
Về sau ta mang thai.
Tạ Đình Uyên ngày ngày túc trực bên giường, dịu dàng săn sóc.
Ta tưởng rằng, rốt cuộc mình cũng đã khổ tận cam lai.
Nhưng đến ngày ta sinh nở, tin dữ truyền đến:
Tạ Đình Uyên khởi nghĩa thành công, đoạt ngôi xưng đế.
Hoàng tỷ và hoàng huynh bị hắn lăng trì băm vằm, nghiền xương rắc tro.
Còn đứa con mà ta dốc hết sinh mạng mới sinh ra, lại bị chính tay Tạ Đình Uyên hung hăng ném chết.
Ta điên cuồng gào khóc, hắn chỉ nhìn ta bằng ánh mắt lạnh như băng:
“Chính các ngươi hại chết thê tử của ta! Nàng chết đi khi vẫn còn mang thai con ta!
Dựa vào đâu mà lũ ác nhân các ngươi được sống vinh hiển, còn thê nhi ta lại chết không toàn thây? Ta muốn các ngươi máu trả bằng máu!”
Nhưng hắn biết rõ, ta cũng như hắn, đều không có quyền lựa chọn!
Ta ngã quỵ trên mặt đất, cười thê lương: “Được, vậy thì ta đi đây.”
1
Ta vừa sinh xong, lẽ ra phải được chăm sóc cẩn thận.
Nhưng cánh cửa phòng bị người ta đẩy mở, gió lạnh mùa đông thừa cơ ùa vào, không chút nể nang mà khiến thân thể ta cứng đờ vì rét.
Ta lại chẳng thể để tâm đến điều đó, chỉ biết quỳ bò về phía trước, nắm lấy ống quần Tạ Đình Uyên.
Máu sản hậu thấm đỏ lớp trung y trắng tinh, cũng nhuộm đỏ cả vạt áo đen tuyền của hắn.
Ta khóc lóc van xin hắn, gần như rát cả cổ họng: “Đây là cốt nhục ruột rà của chàng, chàng không thể giết con!”
Nhưng Tạ Đình Uyên chỉ lạnh lùng nhìn ta, động tác dưới tay hoàn toàn không dừng lại.
Chiếc cổ mảnh khảnh của đứa bé sơ sinh bị một đôi tay to lớn siết chặt.
Khuôn mặt nhỏ xíu tím tái, miệng nó há ra muốn bật khóc.
Thế nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trong cơn tuyệt vọng cứu con, ta quên cả đau đớn, nhào tới giành lại đứa trẻ từ tay Tạ Đình Uyên.
Hắn hơi cau mày, trên mặt hiện ra vẻ lạnh nhạt bất đắc dĩ.
Ba năm thành hôn, ta quá quen với biểu cảm ấy của hắn.
Đó là khi hắn đang nói: Tam nương, nàng không nghe lời.
Nhưng đây là đứa con mà ta đánh đổi gần nửa cái mạng mới sinh ra, ta làm sao có thể ngoan ngoãn nhìn hắn bóp chết con ta!
Tay ta còn chưa kịp chạm vào đứa bé, Tạ Đình Uyên đã nhanh hơn một bước, hung hăng ném đứa nhỏ xuống đất.
Khoảnh khắc ấy, đầu óc ta chỉ còn lại một tiếng nổ ong ong.
Ta loạng choạng lao tới bế lấy con, lại thấy gương mặt nhỏ bé tím ngắt.
Máu tươi trào ra từ thất khiếu, ta run rẩy vươn tay dò tìm, chỉ chạm phải một làn da lạnh ngắt.
Mọi thứ… đã chấm dứt.
Con của ta, người thân duy nhất ta mong đợi suốt mười tháng thai nghén, báu vật mà ta đau đớn vượt ải sinh tử ba ngày mới sinh hạ, huyết mạch ruột rà duy nhất của ta nơi thế gian này.
Chưa kịp mở mắt nhìn ngắm nhân gian, đã bị chính tay phụ thân của nó đập chết!
Cơn đau thấu tận xương tủy khiến ta không còn là dáng vẻ ngoan ngoãn xưa kia nữa, gan lì lên hẳn.
Nhìn người đàn ông trước mặt đang thản nhiên như thể chỉ vừa giẫm chết một con kiến không liên quan.
Ta tóc tai rũ rượi, gào lên trong tuyệt vọng: “Nếu chàng không muốn có con, tại sao còn động phòng với ta, còn sinh ra nó?”
Hai năm sau khi ta thay tỷ xuất giá, Tạ Đình Uyên đối với ta luôn lạnh nhạt dửng dưng.
Ta hiểu hoàng huynh hoàng tỷ có lỗi với hắn, biết hắn mang hận vì thê tử mang thai bị hoàng gia hại chết.
Cho nên chưa từng ép buộc hắn phải viên phòng với ta, thậm chí còn lấy lòng hắn một cách hèn mọn.
Cho đến sinh thần ta một năm trước, Tạ Đình Uyên bước vào phòng ta.
Đêm hôm ấy, ta có được lần viên phòng đầu tiên sau hai năm chờ đợi.
Không còn là cây gậy thô ráp cùng nỗi đau bị xé toạc.
Mà là những cái hôn nồng cháy, là da thịt kề sát ấm áp.
Kể từ đêm ấy, thái độ của Tạ Đình Uyên đối với ta thay đổi hẳn.
Hắn dọn đến ở cùng ta, cùng ăn cùng ngủ, ban ngày chèo thuyền du hồ, đêm đến nến đỏ triền miên…
Sau khi ta có thai, người luôn trầm tĩnh như hắn lại ngày ngày ở cạnh giường ta, nâng niu ta và đứa bé như trân bảo.
Chỉ vì ta trẹo chân mà hắn đem hết đám hạ nhân hầu hạ ta đi bán sạch.
Ta không hiểu, nếu hắn thật sự không muốn đứa trẻ này, vậy thì tại sao lại phải cùng ta đóng kịch một năm tình thâm mật ý?

