Nhưng danh sách bảo lưu đã được gửi đi và công bố từ nửa tiếng trước rồi, không thể thay đổi nữa.”
Cuối cùng, ban lãnh đạo trường đã hủy bỏ quyết định ghi lỗi nặng cho tôi, còn an ủi rằng hãy cố gắng thật tốt trong kỳ thi quốc gia sắp tới, biết đâu lại có thể giành lại được suất bảo lưu.
Rời khỏi văn phòng, tôi lấy điện thoại ra, vừa vặn thấy thông báo danh sách bảo lưu được trường công bố.
Ở vị trí vốn dĩ nên là tên tôi, lại viết tên Hứa Vận.
Kết hợp với thái độ hôm nay của Hứa Vận và Phùng Lư, cộng thêm việc thầy cố vấn cố tình đợi đến khi danh sách bảo lưu được công bố mới thay thế suất của tôi, nếu tôi còn không nhìn ra đầu mối thì đúng là bị họ xem như kẻ ngốc, xoay vòng vòng trong tay.
Chỉ e là từ sớm, họ đã lên kế hoạch cướp lấy suất bảo lưu của tôi rồi.
Tôi quay lại lớp học, toàn bộ bạn cùng lớp đều đang vây quanh Hứa Vận.
Thấy tôi, Hứa Vận lập tức bước đến kéo tay tôi.
“Chị Lục Uyển, để mừng em được nhận bảo lưu, em mời các bạn đi ăn, chị cũng đi cùng nhé.”
Trong mắt Hứa Vận lóe lên tia đắc ý và khiêu khích.
Thấy tôi không đáp lời, Phùng Lư bên cạnh tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Lục Uyển, anh biết em mất suất bảo lưu nên tâm trạng không tốt, chuyện em làm loạn lúc nãy anh cũng bỏ qua rồi.
Chuyện em đòi chia tay anh cũng tha thứ.
Thông báo bảo lưu đã được công bố rồi, dù em có làm ầm lên cũng không thay đổi được gì.
Em giỏi như vậy, tự thi vào cũng được mà.”
Bạn cùng nhóm đã tham gia cuộc thi với tôi cũng lên tiếng:
“Lục Uyển, sắp tới còn có vòng quốc gia nữa mà, chị lại dẫn bọn em giành thêm chức vô địch, biết đâu có thể xin thêm một suất bảo lưu từ trường tổ chức cuộc thi thì sao.”
Nghe vậy tôi bật cười vì tức.
Hồi đó, chính nhà trường yêu cầu tôi dẫn theo Phùng Lư và những người này đại diện trường tham gia cuộc thi.
Kết quả, suốt thời gian thi đấu, họ chẳng ai quan tâm đến cuộc thi, hỏi gì cũng bảo không biết, không hiểu, để tôi tự lo.
Tôi đã nhiều lần muốn nổi giận, Phùng Lư lại cười cười dỗ dành tôi.
“Vì em quá giỏi, bọn anh mà nhúng tay vào chắc lại gây thêm phiền phức. Em cứ toàn quyền xử lý là được, bọn anh đều tin tưởng em.”
Thế là tôi bị Phùng Lư thao túng tâm lý.
Suốt một tháng trời, họ mang danh thành viên nhóm mà ngày nào cũng chơi game trong phòng họp.
Còn mọi công việc đều do một mình tôi làm.
Tôi thức ngày cày đêm suốt một tháng, dẫn cả nhóm giành giải nhất cấp tỉnh.
Tất cả mọi người đều có suất bảo lưu.
Giờ thì suất của tôi bị Hứa Vận chiếm mất, vậy mà họ còn muốn tôi tiếp tục làm trâu làm ngựa, gánh họ vào vòng quốc gia? Thật coi tôi là kẻ ngu à?
Tôi mỉm cười nhìn Phùng Lư và mọi người.
“À đúng rồi, thông báo với các người một câu, tôi quyết định rút khỏi cuộc thi sắp tới.”
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt mọi người đồng loạt cứng lại.
“Lục Uyển, đây là cuộc thi cấp quốc gia đấy, biết bao người mơ còn không được tham gia.
Hơn nữa, nếu đạt thành tích trong quốc gia, đó sẽ là một vinh dự to lớn trong đời, rất nhiều tập đoàn niêm yết sẽ chủ động mời gọi cậu, sao cậu có thể từ bỏ giữa chừng?”
Phùng Lư cũng hoảng hốt.
“Lục Uyển, em lại phát điên gì vậy? Còn nửa tháng nữa là thi rồi, anh không đồng ý em rút khỏi cuộc thi!”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
“Tôi muốn rút, anh không có tư cách ngăn cản.”
Hứa Vận bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
“Chị Lục Uyển, có phải vì em được suất bảo lưu nên chị buồn, mới rút lui khỏi cuộc thi không?
Em sẽ lập tức đi nói với giáo viên rằng em từ bỏ suất bảo lưu, chị đừng bỏ thi nữa được không? Cuộc thi lần này là thành quả cố gắng của cả nhóm, em không muốn tâm huyết của mọi người đổ sông đổ bể.”
Bộ dạng yếu đuối đáng thương của Hứa Vận lập tức khiến đám con trai trong lớp xót xa.
“Lục Uyển, cậu quá đáng rồi đấy. Rõ ràng là cậu sai trước, bị hủy suất bảo lưu, sao lại bắt Hứa Vận từ bỏ?
Chẳng lẽ cậu không thể chịu được khi người khác có cuộc sống tốt hơn à?”
Phùng Lư bỗng đưa tay đẩy mạnh tôi.
Tôi ngã xuống ghế, lưng đập vào bàn đau điếng, khiến tôi phải hít mạnh một hơi lạnh.
“Lục Uyển, sao em có thể độc ác như vậy? Vận Vận nhà anh từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh khó khăn, vất vả lắm mới thi đỗ đại học.
Nếu không có suất bảo lưu, bố mẹ cô ấy sẽ bắt cô ấy bỏ học về nhà lấy chồng.
Em nhất định muốn hủy hoại cả đời cô ấy thì mới hài lòng à?”
Các thành viên khác trong nhóm cũng trừng mắt nhìn tôi.
“Lục Uyển, cậu có biết cuộc thi lần này quan trọng với bọn tớ đến mức nào không? Cậu dựa vào đâu mà bỏ cuộc? Đây là tương lai và tiền đồ của cả nhóm đó.”