Bên dưới là hàng loạt lượt thích và bình luận ủng hộ.
Tôi nhìn những lời reo hò trên màn hình mà lạnh lùng cười trong lòng.
Tôi đóng trang diễn đàn lại, màn hình điện thoại ngay lập tức sáng lên — là tin nhắn từ hội trưởng hội sinh viên trường đối diện:
“Cô Vương, toàn thể sinh viên trường em đều ủng hộ cô! Vừa rồi hiệu trưởng đích thân nói tại căn tin, chỉ cần cô sang, sẽ lập tức giao cho cô quầy tốt nhất, miễn tiền thuê ba năm!”
Ngay sau đó là một đường link diễn đàn được gửi đến.
Tôi nhấp vào xem, đó là diễn đàn của trường đại học bên kia, bài viết được ghim có tiêu đề:
“Chào đón cô Vương, bà chủ căn tin có tâm, gia nhập trường chúng tôi! Đây mới là khí phách xứng tầm đại học!”
Dưới bài đăng là toàn bộ những bình luận ấm áp:
“Suất ăn 5 tệ của cô Vương là phúc âm cho sinh viên nghèo, chúng em vô cùng kính trọng cô!”
“Trường em đúng là đang thiếu những thương nhân có lương tâm như vậy!”
“Thẻ cơm đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cô Vương khai trương!”
Nhìn những dòng chữ đầy ấm lòng đó, mắt tôi không khỏi cay cay.
3
Chiều hôm đó, tôi tổ chức cuộc họp toàn bộ nhân viên căn tin.
Triệu Lôi thấy tôi xuất hiện, không giấu được vẻ đắc ý, giơ điện thoại lên livestream ngay trong căn tin:
“Các bạn sinh viên! Chúng ta đã đòi quyền thành công rồi! Bà chủ căn tin sẽ trực tiếp cho chúng ta một lời giải thích!”
“Tôi sẽ livestream cho mọi người xem, xem mấy người kinh doanh này cúi đầu nhận lỗi như thế nào!”
Phòng livestream lập tức bị lấp đầy bởi những dòng bình luận reo hò:
“Tuyệt vời! Quyền lợi sinh viên phải tự mình đấu tranh!”
“Đáng lẽ phải như vậy từ lâu rồi, suất ăn 5 tệ đúng là lừa lọc chúng ta!”
“Ủng hộ bạn học Triệu! Sinh viên không phải dễ bị bắt nạt!”
Chủ đề sinh viên chống lại bà chủ căn tin thất đức nhanh chóng bùng nổ trên mạng.
Hàng loạt sinh viên đại học đổ vào phòng livestream, số người xem tăng chóng mặt, chỉ trong vài phút đã vượt qua mốc 100.000.
Dưới ánh nhìn của bao sinh viên và ống kính livestream, tôi chậm rãi bước đến giữa căn tin.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn qua từng gương mặt mang vẻ đắc ý và chờ mong, rồi tôi cúi đầu thật sâu trước mọi người:
“Xin lỗi.”
“Vì sự suy nghĩ chưa chu đáo của tôi, đã khiến các bạn có trải nghiệm ăn uống không tốt.”
“Tôi đồng ý sẽ lập tức cải thiện chất lượng suất ăn.”
Hiện trường lập tức vang lên những tràng pháo tay và tiếng hò reo.
Sinh viên ôm nhau ăn mừng, như thể vừa giành chiến thắng trong một trận chiến công lý.
Triệu Lôi quay camera livestream về phía tôi, giữa màn bình luận tung hô, cô ta nói với dáng vẻ người chiến thắng:
“Hy vọng bà chủ Vương rút ra được bài học, sau này đừng dùng suất ăn rẻ tiền để qua mặt sinh viên nữa!”
Một nam sinh bên cạnh cô ta cũng tranh thủ nói to:
“Bà chủ Vương đã nhận lỗi rồi, hay là nhân cơ hội này bàn luôn chuyện hạ giá toàn bộ suất ăn thì sao?”
“Với mức lợi nhuận hiện tại của căn tin, giá các quầy khác cũng nên giảm mạnh!”
Tôi nhận ra nam sinh này, cậu ta tên là Lý Cường, tháng trước vì mải yêu đương nên cuối tháng hết tiền, gần như ngày nào cũng đến ăn ở quầy 5 tệ của tôi.
Thấy cậu ta cao to mà chỉ ăn rau, tôi thỉnh thoảng còn lén cho thêm một cái đùi gà.
Không ngờ lại là kẻ vong ân bội nghĩa.
Lời cậu ta nói lập tức khiến đám đông đồng thanh hưởng ứng:
“Nói đúng lắm! Đã xin lỗi thì phải có thái độ nhận lỗi cho đúng!”
“Tiền của sinh viên chúng tôi cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống, căn tin nên ưu đãi cho tất cả sinh viên!”
“Nếu không có thành ý, chúng tôi sẽ tiếp tục khiếu nại lên trường!”
Tôi nhìn các sinh viên đang phẫn nộ, bình tĩnh gật đầu:
“Các em nói đúng.”
“Xin lỗi thì đúng là phải có thái độ xin lỗi nghiêm túc.”
“Vì vậy, cô muốn mời các em đang có mặt ở đây, cũng như mọi người trong phòng livestream, xem một chút thứ này.”
Vừa nói, tôi ra hiệu cho lão Lý kéo tấm màn che trước quầy xuống.
Khi mọi người nhìn rõ tờ thông báo dán trên quầy căn tin, cả hội trường lập tức im phăng phắc.
“Cái… cái này sao có thể?” – Triệu Lôi là người đầu tiên kêu lên kinh ngạc.
4
Chỉ thấy trên thông báo là một dòng chữ đơn giản:
“Kể từ hôm nay, nhà ăn số 1 của trường chính thức ngừng hoạt động.”
Phía dưới là chữ ký và ngày tháng của tôi.
Thấy tờ thông báo đó, cả hội trường lập tức nhốn nháo.
“Ý gì vậy? Cả căn tin đều đóng cửa sao?”
“Vậy sau này chúng ta ăn ở đâu?”

