Tôi và chồng đều là giáo viên trung học, ở trong ký túc xá mà trường phân cho.
Cháu gái của chồng vào trường chúng tôi học cấp hai, đương nhiên là ở luôn nhà tôi.
Ăn uống, quần áo, sinh hoạt của nó đều ở nhà tôi, chị dâu một học kỳ chỉ đưa 500 tệ, còn giả vờ hỏi có đủ không.
Tôi đối xử với cháu gái và con gái như nhau, nghĩ dù sao cũng là người nhà, nên không chấp chuyện tiền bạc.
Dưới sự dạy dỗ và quản lý của chúng tôi, từ học sinh đội sổ năm lớp 6, cháu gái đã thi đỗ vào trường đại học 985 trọng điểm.
Thế nhưng, trong bữa tiệc mừng thi đỗ, nó lại nhìn tôi với ánh mắt đầy hận thù nói:
“Cảm ơn thím đã sáu năm nghiêm khắc và hành hạ tôi, để tôi nhận ra rằng, thứ gì không giết được tôi sẽ khiến tôi mạnh mẽ hơn.”
Lời nó nói khiến họ hàng lập tức chỉ trỏ, trách mắng tôi là giáo viên mà lại ngược đãi trẻ con, mất hết đạo đức nghề nghiệp, không xứng đáng đứng lớp.
Dưới màn tố cáo vừa khóc vừa kể của nó, tại chỗ đã có không ít họ hàng gọi điện lên Bộ Giáo dục tố cáo tôi, còn có người quay video đăng TikTok bêu riếu tôi…
Tôi lập tức trở thành con chó bị mọi người đuổi đánh, phụ huynh thi nhau gọi đến trường và phòng giáo dục gây áp lực.
Nhà trường buộc tôi nghỉ việc về nhà kiểm điểm, hàng xóm ném trứng thối vào cửa, treo băng rôn, in ảnh tôi rồi lấy bút đỏ gạch chéo.
Con gái tôi chịu không nổi, bỏ nhà đi rồi mất liên lạc.
Tôi phát điên tìm con, nhưng chẳng ai giúp, ai cũng nói tôi đáng đời, đã ngược đãi con gái người khác thì con gái mình cũng nên bị ngược đãi.
Tức giận đến đau tim, tôi ngã quỵ xuống đất, và nhìn thấy cháu gái đứng bên cạnh lạnh lùng cười:
“Thím, đi chết đi, đây là báo ứng của thím. À, còn nữa, con gái thím là do tôi cho bọn buôn người bán đi đấy. Rõ ràng tôi và nó là hai chị em, tại sao nó lại được cha mẹ cưng chiều, muốn gì có nấy?”
Tim tôi như bị dao cắt, chết ngay tại chỗ.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi sống lại đúng ngày chị dâu dắt cháu gái đến, yêu cầu ở nhà tôi để chúng tôi chăm sóc nó.
1
Tôi bừng mở mắt, ngực vẫn còn cảm giác đau nhói của cơn đau tim trước đó.
Bên tai vang lên tiếng chuông báo thức quen thuộc, ngoài cửa sổ là ánh sáng mờ của buổi sớm.
Tôi run rẩy đưa tay lên ngực, không còn đau, không còn lạnh, chỉ còn nhịp tim khoẻ khoắn, mạnh mẽ.
“Gia Minh?” Tôi khẽ gọi, giọng run run không tin nổi.
“Sao thế?” Chồng tôi trở mình, ngái ngủ nhìn tôi, “Hôm nay thứ Bảy mà, ngủ thêm chút đi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cuốn lịch trên tủ đầu giường — ngày 1 tháng 9 năm 2019.
Sáu năm trước.
Tôi đã sống lại.
Móng tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau khiến tôi chắc chắn đây không phải là mơ.
“Sao hôm nay em trông bồn chồn thế?” Lúc ăn sáng, Lương Gia Minh lo lắng hỏi tôi.
Tôi cố gượng cười: “Em mơ một cơn ác mộng, không sao đâu.”
Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.
Cả người tôi lập tức căng cứng, ngón tay vô thức siết chặt đôi đũa.
Chuyện phải đến cuối cùng cũng đến.
Lương Gia Minh ra mở cửa, tôi nghe thấy một giọng quen thuộc đến mức ghê tởm: “chú hai, mẹ con chị đến thăm chú thím đây!”
Chị dâu Vương Xuân Mai dẫn con gái Lương Ngọc Băng đứng ở cửa, trên mặt là nụ cười giả tạo.
Lương Ngọc Băng mới 12 tuổi, mặc bộ đồ hơi cũ, rụt rè nép sau lưng mẹ, trông ngoan ngoãn, đáng thương.
Nhưng tôi biết, trong đôi mắt cụp xuống ấy ẩn giấu bao nhiêu tính toán.
“Mau vào ngồi đi.” Lương Gia Minh niềm nở mời họ.
Tôi buộc mình đứng lên, nở nụ cười mà kiếp trước con đàn bà ngu ngốc kia từng có: “chị Xuân Mai đến rồi à, Ngọc Băng lớn thế này rồi.”
Vương Xuân Mai kéo con gái ngồi xuống, mắt không ngừng đảo quanh nhà tôi: “Minh Quyên à, ký túc xá giáo viên của hai người tốt thật, hơn nhà tôi nhiều.”
Tôi cười lạnh trong lòng, kiếp trước cũng chính là câu mở đầu này.
“Có gì đâu, chỉ là ký túc xá bình thường trường phân thôi.” Tôi khiêm tốn đáp, đồng thời quan sát từng cử động của Lương Ngọc Băng.
Con bé nhìn như rụt rè, nhưng ánh mắt thì vẫn len lén nhìn vào phòng của Vũ Hiên.
“Thật ra hôm nay đến đây là có chuyện muốn nhờ.”
Vương Xuân Mai xoắn tay, lộ ra vẻ khó xử.
“Ngọc Băng đỗ vào khối trung học cơ sở của trường các anh chị.
Nhà em ở ngoại ô, mỗi ngày đi lại rất bất tiện.”
Lương Gia Minh lập tức tiếp lời:
“Vậy để Ngọc Băng ở nhà chúng tôi đi, dù sao phòng của Vũ Hiên cũng rộng, hai đứa con gái ở chung có bạn.”
Kiếp trước, tôi đã đồng ý ngay không chút do dự, thậm chí không bàn bạc với con gái.
Lần này, tôi vẫn sẽ đồng ý, nhưng lý do thì hoàn toàn khác.
“Ý kiến hay đấy!”
Tôi vỗ tay cười, tỏ ra còn nhiệt tình hơn cả chồng.
“Ngọc Băng ngoan thế này, chắc chắn sẽ hợp với Vũ Hiên.”
Vương Xuân Mai rõ ràng không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như vậy, lời chuẩn bị sẵn đều nghẹn lại trong cổ.
“Thật… thật sự được sao?” – chị ta ấp úng hỏi.
“Đương nhiên rồi,” tôi mỉm cười,
“dù sao cũng là người một nhà mà.”
Lương Ngọc Băng ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên một tia đắc ý, nhưng nhanh chóng cúi xuống, nhỏ nhẹ nói:
“Cảm ơn chú, cảm ơn thím.”
Tôi bước tới, thân mật khoác vai nó:
“Từ giờ hãy coi đây như nhà mình, thím sẽ đối xử với con như với Vũ Hiên.”
Lương Gia Minh cảm động nhìn tôi:
“Minh Quyên, em thật tốt.”
Tôi cười lạnh trong lòng.
Màn kịch hay mới chỉ bắt đầu.
“Vũ Hiên, ra chào chị họ đi.” – tôi gọi con từ phòng ra.
Vũ Hiên bước ra với vẻ không vui, bĩu môi liếc nhìn Lương Ngọc Băng.
Kiếp trước tôi trách con vô lễ, ép nó chấp nhận cô bạn cùng phòng bất ngờ này.
Lần này, tôi nhẹ nhàng xoa đầu con:
“Vũ Hiên, từ giờ chị Ngọc Băng ở cùng con, con phải chăm sóc chị nhé, biết không?”
Vũ Hiên ngạc nhiên nhìn tôi, như không hiểu sao tôi lại bỗng “dễ tính” đến thế.
“Mẹ, con không muốn ở chung với người khác.” – Vũ Hiên nhỏ giọng phản đối.
Tôi ngồi xuống, ghé sát tai con:
“Mẹ biết con không muốn, nhưng giúp mẹ lần này nhé?
Mẹ hứa sẽ không để nó bắt nạt con.”
Vũ Hiên nhìn tôi đầy nghi ngờ, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tôi đứng dậy, tươi cười nói với Vương Xuân Mai:
“Vậy quyết định vậy nhé, hôm nay Ngọc Băng dọn sang luôn.”
Vương Xuân Mai mừng rỡ:
“Tốt quá! Ngọc Băng, mau cảm ơn chú và thím đi!”
Ngọc Băng ngoan ngoãn cảm ơn, nhưng tôi để ý ánh mắt nó dừng lại rất lâu trên cặp sách và quần áo của Vũ Hiên.
Kiếp trước tôi tưởng đó là ánh mắt ngưỡng mộ,
Bây giờ tôi biết đó là lòng tham.
“À đúng rồi,” Vương Xuân Mai lấy từ túi ra 500 tệ nhàu nhĩ,
“đây là tiền sinh hoạt phí học kỳ này của Ngọc Băng, nếu không đủ thì…”
“Ôi, chị làm gì vậy!” – tôi vội xua tay từ chối, nhưng trong lòng đã ghi nhớ số tiền này.
Kiếp trước tôi ngu ngốc không nhận, để họ nói tôi tự nguyện chịu toàn bộ chi phí.
Kiếp này, tôi nhận lấy tiền, cười nói:
“Chị khách sáo quá, nhưng đã đưa thì tôi nhận trước, không đủ thì bàn sau.”