Thẩm Hi Hi vừa thẹn vừa định né tránh, Lục Hoài lại lập tức ôm eo cô ta, tay nâng ly giao bôi.
Nhưng vừa chuẩn bị uống, ánh mắt anh ta đột ngột chạm vào tôi đang đứng ngoài cửa.
Người đàn ông vội đẩy cô gái trong lòng ra, khiến Thẩm Hi Hi bất ngờ bị rượu vang hắt ướt cả người.
“Thẩm Thẩm…”
Tôi lau nước mắt trên mặt, bụng bầu căng tròn, bước nhanh lên trước, giơ tay tát một cái thật mạnh.
“Bốp!”
Âm thanh giòn tan vang lên giữa không trung, khiến cả đại sảnh lập tức im bặt.
“A Hoài!”
Thẩm Hi Hi trợn mắt ngã nhào vào lòng Lục Hoài, gào lên thất thanh: “Văn Thẩm! Cô dám——”
“Bốp——!”
Lại thêm một cái tát, nửa khuôn mặt của Thẩm Hi Hi lập tức sưng đỏ, loạng choạng ngã vào lòng Lục Hoài, ấm ức nức nở.
Tôi lắc lắc bàn tay tê rần.
“Văn…” Lục Hoài lập tức định quát tôi.
“Lục Hoài——!”
Tôi hét to hơn, nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.
“Đây chính là ‘tội phạm truy nã đỏ’ mà anh cần bắt sao!!”
2
Lục Hoài nhất thời nghẹn lời, há miệng nhưng chẳng thể nói được câu nào.
Toàn thể quan khách và gia quyến trong đại sảnh đều sững sờ như hóa đá.
Giữa bầu không khí đông cứng, một tiếng trẻ con khóc vang lên, khiến mọi người giật mình hoàn hồn.
Chu Phương vội vàng bế lấy đứa trẻ dỗ dành, rồi lập tức quay sang mắng tôi:
“Văn Thẩm! Con điên này! Đã ly hôn rồi còn dám đến làm phiền con trai tôi! Biết điều thì cút ngay, nếu không đụng phải lãnh đạo lớn nào thì cẩn thận bị tống vào tù đấy!”
Phu nhân phó cục trưởng cũng lập tức quát lớn:
“Không đúng, cho dù cô là vợ cũ của Cảnh trưởng Lục thì cũng không thể ngang nhiên ra tay đánh người, nghiêm trọng là có thể xem như hành hung cảnh sát đó!”
Biết được thân phận tôi, đại sảnh lập tức nổ tung, đám người nhốn nháo đòi bắt tôi nhốt lại để dạy cho một bài học.
Tôi cau mày, nắm lấy cổ áo Lục Hoài định hỏi – tôi là vợ chính thức đàng hoàng, sao lại biến thành “vợ cũ”?
Thẩm Hi Hi đã nhanh hơn một bước, co người nép vào lòng Lục Hoài, nước mắt lưng tròng nhìn tôi:
“Chị Văn… A Hoài đã ly hôn với chị rồi, sao chị vẫn không chịu buông tha cho bọn em…”
Nước mắt cô ta lã chã rơi xuống: “Đều là lỗi của em… Em trả A Hoài lại cho chị, như vậy được chưa…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lục Hoài lập tức thay đổi, cố kìm nén cơn giận mắng tôi:
“Văn Thẩm! Đã nói là tôi sẽ không quay lại với cô nữa! Cô đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa!”
“Tranh thủ lúc tôi còn kiên nhẫn, cút đi! Tôi không rảnh mà đôi co với cô!”
Nói xong, Lục Hoài phất tay, mấy cảnh sát liền xông tới định cưỡng chế áp giải tôi đi.
Trong lúc giằng co, tôi lảo đảo một cái, vô tình đụng vào người Chu Phương.
Nhưng ngay khoảnh khắc liếc thấy gương mặt đứa trẻ trong lòng bà ta…
Toàn thân tôi như bị sét đánh giữa trời quang!
Bởi vì đứa trẻ được Chu Phương bế trong lòng – cái gọi là con của Thẩm Hi Hi – lại chính là đứa con đầu lòng mà tôi đã đau đớn suốt bảy tiếng đồng hồ mới sinh ra, bé Thiên Thiên!
Nhưng con tôi rõ ràng đã mất từ ba tháng trước, lại do chính tay Lục Hoài hỏa táng——
Lục Hoài… tôi nghẹn thở, đôi mắt trào dâng cơn đau tột cùng.
Tên súc sinh Lục Hoài! Anh ta lại dám giả vờ con chết để lừa tôi, chỉ để ôm đưa cho Thẩm Hi Hi nuôi!
“Trả con cho tôi! Nó là con tôi – là Thiên Thiên của tôi!”
Tôi nghiến răng ken két, lao đến giật lấy đứa bé trong tã lót, hất văng Chu Phương ra, nhẹ nhàng dỗ dành đứa trẻ đang khóc nức nở, đau lòng đến rơi lệ.
Thẩm Hi Hi đột nhiên hoảng hốt, khóc òa lao tới giành lại đứa bé.
Giọng run rẩy nghẹn ngào:
“Văn Thẩm, nó không phải là con chị!”
“Tôi biết Thiên Thiên đã mất, chị bị sốc quá mà hóa điên, dù đã ly hôn vẫn nhất quyết bám theo Lục Hoài để đẻ thêm một đứa…”
“Tôi thương hại chị mất con nên luôn nhường nhịn, nhưng chị không thể giành con của tôi như vậy được!”
“Tôi xin chị, hãy buông tha cho gia đình chúng tôi… tôi có thể ly hôn với A Hoài, chỉ xin chị trả lại con cho tôi!”
Nghe vậy, sắc mặt Lục Hoài thoáng đau đớn, lập tức siết chặt vai Thẩm Hi Hi quát lớn:
“Thẩm Hi Hi! Tôi không cho phép!”
“Ly hôn? Em đừng mơ! Không ai được chia rẽ gia đình ba người chúng ta!”
“Vậy còn tôi thì sao!” – Tôi gào lên ngắt lời.
Nhìn hai kẻ kia si mê thâm tình, tôi chỉ vào chiếc bụng bầu nặng trĩu, nghiến răng nói từng chữ:
“Lục Hoài! Trong bụng tôi còn đang mang giọt máu của anh! Anh dám ngoại tình ngay trước mặt tôi, biến tôi thành ‘vợ cũ’! Anh còn biết xấu hổ không?!”
Yết hầu anh ta khẽ động, ánh mắt nhìn tôi né tránh.
Nước mắt Thẩm Hi Hi lại trào ra dữ dội hơn, như thể vừa chịu nỗi oan ức to lớn, quay sang khóc kể với khách khứa:
“Xin lỗi mọi người, chị Văn Thẩm là vợ cũ của A Hoài. Sau khi khó sinh mất con thì tinh thần suy sụp.”