7
Ca phẫu thuật kéo dài cuối cùng cũng kết thúc.
Giang Ấu Vi kiệt sức được đẩy ra khỏi phòng mổ.
Lâm Hàn Xuyên tiến lên, nắm lấy tay cô, giọng dịu dàng hiếm có:
“Ấu Vi, em vất vả rồi. Về sau anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Giang Ấu Vi dồn chút sức lực cuối cùng, rút tay lại.
Nhìn vẻ mặt giả vờ tình cảm của người đàn ông trước mắt, cô chỉ thấy buồn nôn.
Đúng lúc đó, Thẩm Trân Châu cũng được đẩy ra khỏi phòng.
Lâm Hàn Xuyên lập tức buông tay, bước nhanh tới, giọng lộ rõ sự lo lắng:
“Mau! Đưa đồng chí Thẩm vào phòng bệnh đặc biệt!”
Phòng bệnh đặc biệt vốn là khu dành riêng cho cấp lãnh đạo.
Nhưng Lâm Hàn Xuyên đã dùng đặc quyền của mình để sắp xếp cho Thẩm Trân Châu vào ở.
Cái gọi là “nghiêm minh công bằng” của anh, chưa bao giờ áp dụng với Thẩm Trân Châu.
Giang Ấu Vi mỉm cười chua chát, nhắm mắt lại, để mặc y tá đẩy cô vào phòng bệnh thường.
Những ngày sau đó, Lâm Hàn Xuyên không hề xuất hiện.
Khi sức khỏe vừa đỡ hơn, Giang Ấu Vi tự làm thủ tục xuất viện và trở về nhà.
Vừa bước vào cửa, điện thoại liền đổ chuông.
“Đồng chí Giang, sau khi tổ chức xem xét kỹ lưỡng, đơn ly hôn của cô đã được chấp thuận. Giấy chứng nhận ly hôn sẽ được gửi đến cô và đồng chí Lâm Hàn Xuyên trong vài ngày tới.”
Trái tim cô cuối cùng cũng buông lỏng.
Từ nay về sau, cô và Lâm Hàn Xuyên — không còn quan hệ gì nữa.
Dì cô đã lo xong thủ tục di cư, chỉ chờ cô giải quyết hết mọi việc trong nước là có thể xuất cảnh.
Sau nhiều ngày chạy vạy, cuối cùng mọi giấy tờ cũng đã chuẩn bị xong.
Giang Ấu Vi bước nhẹ nhàng về nhà, lòng nhẹ tênh.
Nhưng khi vừa vào cửa, cô thấy Lâm Hàn Xuyên đang đứng giữa phòng khách.
“Ấu Vi, sao em lại tự ý xuất viện?”
Giọng anh ta mang chút quan tâm gượng gạo.
“Vừa mổ xong, một mình đi lại bất tiện lắm.”
Đối mặt với lời hỏi han lạnh nhạt ấy, lòng Giang Ấu Vi hoàn toàn không gợn sóng.
Cô siết chặt túi hồ sơ trong tay, lặng lẽ đi vào trong.
Lâm Hàn Xuyên cảm thấy có gì đó không đúng, vội chặn đường cô:
“Em cầm cái gì đấy?”
“Chỉ là tài liệu cá nhân thôi.”
Giang Ấu Vi vội giấu túi tài liệu ra sau lưng.
Đúng lúc Lâm Hàn Xuyên còn đang nghi ngờ, Thẩm Trân Châu từ trong phòng ngủ chạy ra:
“Tư lệnh Lâm! Chuỗi ngọc trai của em mất rồi! Đó là kỷ vật cha để lại cho em!”
Lâm Hàn Xuyên lập tức cau mày:
“Đúng là quá đáng! Ngay cả trong nhà tôi mà cũng dám trộm cắp?
Cô chờ đó, tôi sẽ cho người điều tra ngay!”
Thẩm Trân Châu ấp úng:
“Nhưng… tại sao lại chỉ mất đúng sợi dây chuyền ấy? Những món đồ quý giá khác trong nhà đều còn nguyên…”
Lâm Hàn Xuyên lập tức hiểu ra, quay người nghiêm giọng chất vấn Giang Ấu Vi:
“Anh luôn tin em là người đoan chính, không ngờ em lại làm ra chuyện như vậy. Việc hiến thận cho Trân Châu là do anh quyết định, nếu em có oán thì oán anh, sao lại trút giận lên đồ của cô ấy? Trả dây chuyền lại đây, chuyện này coi như bỏ qua.”
Giang Ấu Vi kinh ngạc nhìn anh, nỗi nhục nhã cuộn trào như thủy triều.
Dù anh không còn tình cảm, cũng không nên giẫm đạp nhân cách cô như thế.
“Trong mắt anh, em là loại người đó sao? Dựa vào đâu mà khẳng định là em lấy?”
“Những ngày qua chỉ có em ở nhà, ngoài em ra còn ai vào được!”
Thẩm Trân Châu rụt rè bước lên, đôi mắt đẫm lệ:
“Chị Ấu Vi, em biết chị không thích em. Nhưng chị đã hiến thận cứu em, với em, chị là ân nhân. Nếu chị thật sự thích sợi dây chuyền đó, em… em tặng chị cũng được…”
“Sao có thể như vậy được?”
Lâm Hàn Xuyên dịu dàng nhìn Thẩm Trân Châu, “Đó là di vật của cha em, không ai có quyền lấy đi.”
Rồi anh quay lại, ánh mắt lạnh băng:
“Giao dây chuyền ra. Đây là mệnh lệnh. Nếu không tuân, sẽ xử lý theo quân kỷ!”
Giang Ấu Vi nhìn hai con người trước mặt, cảm giác như tim bị cứa đến bật máu.
Cô chợt bật cười, cười mãi… cho đến khi nước mắt trào ra.
“Em đã nói là em không lấy… thì là không lấy!”
Lâm Hàn Xuyên không hề do dự, lập tức gọi hai binh sĩ:
“Giang Ấu Vi vi phạm kỷ luật quân đội, dẫn cô ấy ra sân chạy một trăm vòng. Không được dừng lại.”
Bên trong căn nhà, Thẩm Trân Châu khóc lóc thê thảm, còn Lâm Hàn Xuyên nhẹ giọng dỗ dành:
“Đừng buồn nữa, anh đưa em đến trung tâm thương mại mua cái mới. Tuy không thể bằng cha em để lại, nhưng coi như tấm lòng của anh.”
Ngoài sân, mưa lớn như trút nước.
Hai binh sĩ bối rối nhìn cô:
“Chị dâu à… quân lệnh không thể không tuân. Nếu chị không chạy, bọn em cũng bị phạt theo.”
Giang Ấu Vi cắn chặt răng, bước từng bước nặng nhọc trong cơn mưa tầm tã.
Mưa thấm đẫm toàn thân, vết thương ở bụng đau nhức dữ dội.
Cô ôm lấy bụng, chạy hết vòng này đến vòng khác, cho đến khi kiệt sức, ngã gục trong vũng bùn.
Khi tỉnh lại, cô đã nằm lại trong bệnh viện, vết thương được thay băng cẩn thận.
Vài nhân viên bước vào, đưa cho cô một xấp giấy tờ:
“Đồng chí Giang, đây là giấy chứng nhận ly hôn của cô. Phiền cô giữ gìn cẩn thận.”
Nhận lấy tờ giấy mỏng manh ấy, cô chợt nhớ về ngày cầm trên tay tờ hôn thú năm xưa — khi ấy cô đã vui mừng biết bao.
Giờ đây, vật vẫn còn, nhưng lòng người đã thay.
Cuối cùng, sâu đậm đến mấy… cũng chỉ là duyên mỏng.
Ngoài cửa, y tá xì xào bàn tán:
“Nghe nói Tư lệnh Lâm vì Thẩm Trân Châu mà bao trọn cả quầy trang sức của trung tâm thương mại đấy!”
“Phải đấy, cô Thẩm thích món nào là anh ta mua ngay món đó, chiều như công chúa.”
“Có khi sắp đổi phu nhân tư lệnh rồi ấy chứ…”
Giang Ấu Vi siết chặt tờ ly hôn trong tay, ánh mắt trong trẻo, bình thản.
Bọn họ nói đúng.
Vợ của Lâm Hàn Xuyên — đúng là nên đổi người rồi.
Sau khi xuất viện, Giang Ấu Vi xách hành lý bước lên chuyến tàu hướng ra sân bay.
Phong cảnh ngoài cửa sổ cứ lùi dần về phía sau, cô lặng lẽ nhìn ngắm.
Núi cao, sông dài… Lâm Hàn Xuyên, kiếp này — đừng bao giờ gặp lại.
Chương 8
Lâm Hàn Xuyên cùng Thẩm Trân Châu dạo trung tâm thương mại suốt hai ngày mới quay lại bộ tư lệnh.
Vừa vào đến cửa, có người đưa cho anh một tập hồ sơ:
“Tư lệnh Lâm, đây là giấy chứng nhận ly hôn của ngài. Xin ngài xem qua.”
Lâm Hàn Xuyên sửng sốt:
“Giấy… ly hôn? Tôi chưa từng nộp đơn ly hôn.”
“Là đồng chí Giang nộp.”
Đối phương nghiêm túc trả lời, “Cô ấy đã xin di cư ra nước ngoài. Theo quy định, quân nhân không được kết hôn với người có yếu tố nước ngoài, vì vậy cuộc hôn nhân của hai người đã bị hủy bỏ.”
Di cư? Hủy hôn?
Lâm Hàn Xuyên như bị sét đánh, đứng chết lặng tại chỗ, tập giấy trên tay rơi xuống đất.
Anh lặng nhìn tờ giấy ly hôn mỏng manh ấy nằm lặng lẽ dưới sàn — nhẹ tênh, mà như đè nát cả tim gan.
Trong đầu anh trống rỗng, chỉ còn văng vẳng những từ:
“Hôn nhân đã bị hủy bỏ.”
Bị hủy?
Hôn nhân của anh và cô ấy… cứ vậy mà kết thúc sao?
Một cơn hoảng loạn chưa từng có tràn đến, lạnh buốt như nước đá dội thẳng vào máu thịt — khiến toàn thân anh run rẩy, tê dại.
Anh cúi người nhặt tập tài liệu lên, ánh mắt dán chặt vào con dấu đỏ chói.
“Không thể nào… sao cô ấy lại…” – anh lẩm bẩm, như thể đang cố thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là một trò đùa nực cười.
Giang Ấu Vi sao có thể rời bỏ anh? Người phụ nữ từng một lòng một dạ yêu anh, làm sao lại có thể đệ đơn ly hôn?
Anh không tin.
Ngay giây sau đó, anh quay người, lao thẳng về phía nhà.
Quãng đường từ bộ tư lệnh về nhà, lần đầu tiên trong đời anh thấy nó dài đến thế.
“Ấu Vi! Giang Ấu Vi!” – Anh đẩy cửa xông vào, giọng nói mang theo sự run rẩy chính anh cũng không nhận ra.
Đáp lại anh chỉ là một khoảng lặng chết chóc.
Phòng khách vẫn gọn gàng như cũ, nhưng lại trống trải đến đáng sợ. Anh lao vào phòng ngủ – tủ quần áo trống một nửa, sách cô thường đọc, cốc nước đầu giường…
Tất cả đồ đạc mang dấu ấn của cô đều biến mất.
Anh như phát điên lật tung từng ngăn kéo, từng góc tủ, cố tìm một chút dấu vết của Giang Ấu Vi còn sót lại.
Đúng lúc ấy, Thẩm Trân Châu xách theo mấy túi lớn túi nhỏ bước vào.
“Tư lệnh Lâm, anh đang tìm gì mà cuống quýt vậy?”
Lâm Hàn Xuyên không buồn để tâm đến cô, căn nhà lúc này đã bị anh làm loạn cả lên.
Lần đầu tiên bị anh phớt lờ, Thẩm Trân Châu chu môi tỏ ra khó chịu.
“Tư lệnh Lâm, ngay cả anh giờ cũng không hoan nghênh em nữa sao? Chị Giang đối xử với em như thế, giờ anh cũng lạnh nhạt, vậy thì em đi là được chứ gì!”
Vừa nói, cô ta vừa bước vào phòng, bắt đầu dọn dẹp hành lý.
Chẳng bao lâu sau, cô ta kéo vali ra ngoài, vừa đi vừa làm bộ uất ức:
“Tư lệnh Lâm, thời gian qua đã làm phiền anh rồi. Sau này em sẽ không quấy rầy nữa.”
Nhưng lần này, không có bất kỳ lời giữ chân nào từ anh.
Người đàn ông ấy quay lưng về phía cô ta, giọng nói lộ rõ sự mất kiên nhẫn:
“Muốn đi thì đi cho nhanh, đừng làm vướng mắt ở đây!”
Thẩm Trân Châu chết sững, không thể tin được anh lại đối xử với cô ta như vậy!
Uất ức dâng lên tận cổ, cô ta quay người rời đi.
Ngoài cổng, mấy vệ binh thấy cô ta nước mắt giàn giụa liền vội giải thích:
“Cô Thẩm, đừng trách Tư lệnh Lâm. Đồng chí Giang vừa nộp đơn ly hôn, tâm trạng Tư lệnh giờ rất tệ…”
“Ly hôn?”
Thẩm Trân Châu nghe thấy hai chữ đó, lập tức lau khô nước mắt.
Tốt lắm, cuối cùng thì Lâm Hàn Xuyên cũng độc thân trở lại.
Bao lâu nay, cô ta luôn giữ khoảng cách với anh, vì ngại anh là người đã có vợ.
Nhưng giờ thì khác. Anh ly hôn rồi, cô còn gì phải e dè?
Giang Ấu Vi đúng là đồ ngu ngốc, sao có thể là đối thủ của cô ta. Danh vị phu nhân tư lệnh này – đáng lẽ phải là của cô!
Cô ta hất vali lại giữa sân, chạy vội vào nhà, từ phía sau ôm chầm lấy Lâm Hàn Xuyên.
“Hàn Xuyên… Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn ở bên anh. Giang Ấu Vi không biết trân trọng, nhưng em thì khác… Một người xuất sắc như anh, sao cô ta lại nỡ lòng ly hôn chứ?”
Thẩm Trân Châu cố tình áp sát vào người anh, ngửi lấy mùi hương hormone đàn ông trên người anh mà cô ta thèm khát đã lâu.
Cô ta đã chờ khoảnh khắc này quá lâu rồi.
Cơ thể người đàn ông lập tức cứng đờ, như thể không ngờ cô ta lại hành động như vậy.
Vài giây sau, anh xoay người, ánh mắt chạm phải gương mặt đầy kỳ vọng của cô ta, trong lòng bỗng dâng lên một cơn chán ghét khó tả.
“Thẩm Trân Châu, cô đang làm gì vậy? Mong cô hãy tự trọng.”
Anh mạnh mẽ đẩy cô ta ra, như thể đang gạt bỏ thứ gì đó ghê tởm khỏi người mình.
Thẩm Trân Châu sững người, nhưng vẫn không cam tâm:
“Hàn Xuyên, em nghe nói rồi, Giang Ấu Vi đã ly hôn với anh. Chi bằng chúng ta đến với nhau đi? Em nhất định sẽ là người vợ tốt hơn cô ta!”
Lâm Hàn Xuyên nghe xong chỉ thấy nực cười.
Anh từng nói sẽ cưới cô ta sao?
Cả đời này, người duy nhất anh gọi là “vợ” chỉ có Giang Ấu Vi.
“Đồng chí Thẩm, cô đang hiểu lầm rồi. Thời gian qua tôi quan tâm cô là vì cô là con của liệt sĩ, sống một mình không dễ dàng. Ngoài ra, tôi không có bất kỳ ý gì khác. Và bây giờ, tôi thấy cô thật sự không còn phù hợp để tiếp tục ở lại đây nữa. Mời cô rời khỏi nhà tôi ngay lập tức.”
“Người đâu, tiễn đồng chí Thẩm ra ngoài!”
Thẩm Trân Châu như bị sét đánh ngang tai, hoàn toàn không thể tin nổi Lâm Hàn Xuyên lại không hề có chút tình cảm nào với cô ta.
Dưới sự lôi kéo của mấy người lính, Thẩm Trân Châu cùng hành lý bị ném ra ngoài.