Nửa bên mặt tôi nóng rát, vừa tê vừa đau, rõ ràng đã sưng lên.

Tôi cắn răng không khóc, nhưng nước mắt lại không nghe lời trào ra.

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng chịu uất ức như vậy.

Sau khi đánh tôi xong, trên mặt Lục Tư Niên cũng thoáng hiện vẻ hối hận.

Anh ta bước tới, thấp giọng nói:

“Vũ Vi, xin lỗi… em đau lắm không?”

Tôi nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:

“Lục Tư Niên, anh sẽ phải trả giá cho cái tát này.”

Lục Tư Niên thở dài, hạ giọng nói:

“Vũ Vi, vừa rồi anh cũng chỉ là nhất thời kích động.”

“Thật ra anh đã nói với em từ sớm rồi, đừng cố chấp nữa, cứ nhận lời xin lỗi của Sở Sở là được, nhưng em lại không chịu nghe.”

“Cô ấy đã đích thân đến xin lỗi rồi, em còn đẩy cô ấy, anh nhất thời không nhìn nổi, nên mới đánh em.”

Tôi nhíu mày:

“Anh không biết nội dung lời xin lỗi tối qua của cô ta sao?”

Lục Tư Niên hỏi:

“Nội dung gì?”

Đúng lúc này, Tống Sở Sở đột nhiên ôm bụng, vẻ mặt đau đớn nói:

“Anh Tư Niên, em khó chịu quá…”

Lục Tư Niên lập tức hoảng hốt, vội vàng ôm lấy cô ta:

“Em sao vậy?”

Tống Sở Sở trông như sắp ngất đi:

“Em không biết nữa, em cảm thấy mình sắp chết rồi…”

Tôi cạn lời nói:

“Ngã một cái xuống đất mà cũng sắp chết sao? Hai người đúng là diễn giỏi thật đấy.”

Nhưng Lục Tư Niên lại đầy xót xa, ôm Tống Sở Sở đi ra ngoài.

Đến cửa, anh ta còn quay đầu lại đe dọa tôi:

“Tô Vũ Vi, nếu Sở Sở xảy ra chuyện gì, anh sẽ không tha cho em.”

Tôi thản nhiên nói:

“Anh nên cầu nguyện xem tôi có tha cho anh hay không thì hơn.”

Lục Tư Niên rời đi.

Tôi gọi điện cho Trì Hoan:

“Đưa vệ sĩ đến bệnh viện, tôi muốn chuyển viện.”

Nửa tiếng sau, Trì Hoan dẫn người tới.

Cô ấy đưa cho tôi một chiếc máy tính bảng:

“Tổng giám đốc Tô, đã tra ra được toàn bộ ‘hắc liệu’ của Tống Sở Sở rồi. Rất nhiều.”

Tôi lướt qua một lượt, không khỏi bật cười lạnh.

Tống Sở Sở là kẻ tái phạm, từ lâu đã lấy việc bán đứng quyền riêng tư của bệnh nhân làm chiêu trò, livestream trên mạng để hút fan.

Trước đây cũng từng có bệnh nhân khiếu nại, nhưng đều bị Lục Tư Niên đè xuống.

Bệnh nhân sợ thế lực nhà họ Lục, chỉ dám ngậm bồ hòn làm ngọt, nhận tiền cho qua chuyện, không dám lên tiếng.

Điều này khiến Tống Sở Sở ngày càng gan lớn, cuối cùng lại chọc tới tôi.

Đáng tiếc là, tôi không thiếu tiền.

Tiếp tục xem xuống, tôi phát hiện Tống Sở Sở hồi còn học ở trường gần như môn nào cũng trượt, thậm chí còn không lấy được bằng tốt nghiệp, hoàn toàn không có tư cách hành nghề y.

Vậy mà Lục Tư Niên lại mở đường đặc cách cho cô ta, vi phạm quy định cho cô ta vào làm trong bệnh viện.

Tôi không khỏi thở dài:

“Lục Tư Niên đúng là chăm sóc Tống Sở Sở chu đáo thật.”

Tôi đưa máy tính bảng cho Trì Hoan:

“Phát tán những tin này ra ngoài.”

Trì Hoan đáp một tiếng rồi rời đi.

Tôi nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, chờ làm thủ tục chuyển viện.

Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị đá mạnh mở tung.

Lục Tư Niên sải bước vào, chỉ tay về phía tôi gào lên:

“Tô Vũ Vi, cô đã làm cái gì hả?!”

Hai mắt anh ta đỏ ngầu, giống như một con sư tử đang nổi cơn điên.

Nếu không có vệ sĩ cản lại, e rằng anh ta đã xông tới đánh tôi rồi.

Tôi lạnh lùng nói:

“Việc tôi làm nhiều lắm, anh đang hỏi chuyện nào?”

Lục Tư Niên ném mạnh điện thoại lên giường tôi.

Trên các bảng hot search lớn, toàn bộ đều treo tên Tống Sở Sở.

Tống Sở Sở hành nghề y trái phép, bệnh viện của Lục Tư Niên tuyển người sai quy định, đã khiến dư luận phẫn nộ.

Nhưng Lục Tư Niên lại trút toàn bộ cơn giận lên đầu tôi:

“Tô Vũ Vi, có phải cô tìm người tung tin đồn không? Cô đê tiện đến mức đó sao?”

Tôi thản nhiên nói:

“Anh chắc đó là tin đồn sao?”

Lục Tư Niên sững người.