Bố tôi cũng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ hoe tràn đầy van xin.
Ông vẫn luôn như vậy, mãi mãi yếu đuối, mãi mãi im lặng.
Áp lực trong cả phòng khách dồn về phía tôi như thủy triều.
Có mệnh lệnh, có cầu xin, có trói buộc đạo đức, có xiềng xích huyết thống.
Tôi tựa lưng vào ghế sofa, lặng lẽ nhìn bọn họ.
Tất cả đều đang chờ tôi gật đầu.
Chờ tôi giống như hơn mười năm qua, âm thầm chấp nhận sắp đặt, nuốt xuống mọi bất công.
Tôi bỗng thấy có chút buồn cười.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, tôi chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Sau đó, tôi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lạnh băng của mẹ.
Rõ ràng, từng chữ một, tôi nói ra hai chữ.
“Tôi từ chối.”
5
Mẹ tôi sững người mất hơn mười giây.
Trong mười giây ấy, phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ hơi thở ngày càng dồn dập của bố tôi.
Rồi bà cười.
“Cố Tích,” bà nghiến mạnh hai chữ ấy, “mày biết mình đang nói gì không?”
Tôi gật đầu: “Biết.”
“Lặp lại lần nữa.”
“Tôi nói, tôi từ chối.” Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, lặp lại, rõ ràng hơn lúc nãy.
“Đồ khốn!” Cuối cùng bà không nén được nữa, vỗ mạnh lên bàn trà, nước trong ly cũng rung bắn ra ngoài.
“Tô Ninh là em gái mày! Em ruột! Mày muốn trơ mắt nhìn nó chết à?!”
Bố tôi cũng hoảng hốt, lảo đảo chạy đến trước mặt tôi, nắm lấy cánh tay tôi, giọng run rẩy:
“Tiểu Tích, đừng cãi mẹ con… đây là chuyện liên quan đến mạng người! Tiểu Ninh nó…”
Tôi không nhìn ông, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người mẹ.
“Mẹ à? Tôi mang họ Cố, trong nhà này, người thân của tôi chỉ có bố.”
Sắc mặt Tô Nguyệt Tâm lập tức trắng bệch.
Trên gương mặt bà chỉ còn lại cơn thịnh nộ bị con cái phản kháng.
Bà hít sâu một hơi: “Tốt. Rất tốt. Cố Tích, tao cho mày một ngày để suy nghĩ. Nếu mày vẫn không đồng ý, từ mai trở đi, học phí, sinh hoạt phí, tao không bỏ ra một xu nào nữa.”
Đó là chiêu bài quen thuộc của bà.
Bố tôi lo lắng vò tay:
“Tô Nguyệt Tâm, cô đừng nói với con kiểu đó…”
“Câm miệng!” Tô Nguyệt Tâm quát lên.
Bố tôi lập tức im bặt, co vai lùi về một bên.
Tôi nhìn bà, cảm thấy nực cười.
Bà thậm chí còn không biết, từ lúc tôi nhận được học bổng quốc gia đầu tiên, tôi đã không dùng đến một đồng nào của nhà nữa.
“Không cần đợi đến mai,” tôi điềm tĩnh nói với bà, “tiền của tôi, đủ dùng.”
Đồng tử của Tô Nguyệt Tâm co rút lại.
Khi đe dọa không có tác dụng, bà lập tức đổi chiến thuật.
“Cổ phần.” Bà nhìn tôi chằm chằm, tung ra miếng mồi lớn: “Chỉ cần mày đồng ý phẫu thuật, tao sẽ cho mày 5% cổ phần của tập đoàn Tô thị. Ngay cả Tô Ninh cũng chưa từng có đãi ngộ đó.”
Không khí trong phòng khách như đông cứng lại.
Bố tôi kinh ngạc nhìn mẹ tôi, lại nhìn tôi, há miệng nhưng không nói thành lời.
Năm phần trăm cổ phần — đủ để tôi sống sung túc cả đời, thậm chí là con số khổng lồ với bất kỳ ai.
Đáng tiếc là, thứ tôi muốn, chưa bao giờ là những điều đó.
Tôi lắc đầu.
Sự kiên nhẫn của Tô Nguyệt Tâm hoàn toàn cạn kiệt.
Bà nhìn tôi như thể đang nhìn một kẻ điên không thể lý giải, chút ấm áp cuối cùng trong mắt cũng tan biến.
Bà tung ra quân bài cuối cùng mà bà nghĩ là lớn nhất, cũng là “át chủ bài” không thể thua.
“Họ.” Bà gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra: “Chỉ cần mày cứu Tô Ninh, tao sẽ lập tức đổi lại họ cho mày. Mày sẽ lại là Tô Tích, còn họ Cố, để cho Tô Ninh mang.”
Bà cho rằng đó là chấp niệm của tôi, là điểm yếu chí mạng có thể thao túng.
Bà cho rằng bao nhiêu năm tôi im lặng và lạnh lùng là để đợi đến ngày hôm nay, đợi bà chủ động trả lại họ “Tô” cho tôi.
Tôi nhìn bà.
Nhìn người phụ nữ này — người tự nhận là mẹ tôi, mang chung huyết thống với tôi.
Tôi bỗng nhiên đứng dậy, từng bước một đi về phía bà.
Bà bị động tác của tôi làm cho kinh ngạc, hơi ngả người ra sau, lần đầu trong mắt hiện lên vẻ đề phòng và xa lạ.
Tôi cúi người xuống, ghé sát vào bà, dùng giọng chỉ hai người chúng tôi có thể nghe thấy, nhẹ nhàng hỏi:
“Tổng giám đốc Tô, bây giờ bà đang bù đắp cho một đứa con gái, hay là… đang mua ‘bộ phận thay thế’ của đứa con gái còn lại?”
Một câu nói như tia sét không lời, đánh thẳng vào lòng bà.
Toàn thân Tô Nguyệt Tâm cứng đờ, máu trên mặt biến mất không còn chút gì.
Bà trơ mắt nhìn tôi, môi mấp máy, nhưng không phát ra nổi âm thanh nào.
Bà cuối cùng cũng nhận ra — cái cán cân bà dùng để đo lường mọi giá trị, rốt cuộc, mới là thứ trắng bệch và nực cười nhất.

