Bữa tiệc diễn ra, khách khứa đông đúc, rượu mừng tràn ngập.
Tô Ninh như con công xoè đuôi, đứng cạnh mẹ tôi tiếp nhận lời khen ngợi từ đủ các thế lực.
“Tổng giám đốc Tô, hổ phụ sinh hổ tử! Tiểu thư Tô Ninh tuổi còn trẻ mà đã gánh vác được cả dự án lớn, tiền đồ rộng mở!”
“Đâu có, vẫn nhờ Tổng giám đốc Tô dạy dỗ tốt.”
Tô Nguyệt Tâm mỉm cười đúng chuẩn thương trường, còn Tô Ninh thì tận hưởng sự tâng bốc, cằm hơi hất cao.
Tôi ngồi một mình ở góc phòng, yên lặng ăn uống.
Giữa chừng, Tô Ninh bưng ly rượu đi đến, nhìn tôi từ trên cao.
“Sao vậy, mọt sách không quen xuất hiện ở mấy chỗ như này à?”
Nó lấy vành ly gõ nhẹ lên vai tôi.
“Dự án lần này, vốn khởi động là chín con số đấy. Cảm nhận được sự chênh lệch chưa?”
Tôi khẽ ừ một tiếng, xiên một miếng bò bít tết.
Chắc nó muốn thể hiện sự rộng lượng trước mặt mọi người, nên giơ ly rượu lên, lớn tiếng:
“Nào, mọi người nâng ly chúc mừng chị tôi! Chị ấy đoạt giải vàng toàn quốc, cũng là niềm vinh quang của nhà họ Tô chúng ta!”
“Ồ, là niềm vinh quang của nhà họ Cố thì có.”
Toàn bộ ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.
Trong ánh nhìn đó là sự tò mò, khinh miệt, và cả chút thương hại kiểu xem kịch hay.
Mẹ tôi – Tô Nguyệt Tâm – cũng quay đầu nhìn sang.
Ánh mắt bà điềm tĩnh, ra hiệu cho tôi đứng lên phối hợp một chút.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tôi chậm rãi đứng dậy.
Tôi không cầm ly rượu.
Tôi chỉ nhìn Tô Ninh, bình thản cất lời:
“Dự án ‘Khởi Hành’, khi nào thì dừng lại?”
Một câu nói khiến cả hội trường lặng ngắt như tờ.
Nụ cười trên mặt Tô Ninh đông cứng lại.
“Chị nói gì?”
Tôi quay sang nhìn Tô Nguyệt Tâm đang ngồi ở vị trí chính giữa.
Bà khẽ nhíu mày, rõ ràng không vui vì tôi phá rối trong dịp thế này.
“Mẹ, con đề nghị mẹ nên dừng dự án này lại ngay lập tức.”
Tôi bình tĩnh nói.
“Công nghệ cốt lõi của nó, tháng trước đã bị phanh phui là có lỗ hổng backdoor chết người. Ở châu Âu đã có ba công ty phá sản vì điều đó.”
Sắc mặt Tô Ninh trắng bệch.
Nó cố gượng gạo phản bác:
“chị nói bừa! Công nghệ bên mình là tự nghiên cứu!”
“Thật sao?” Tôi hỏi lại, giọng nhẹ bẫng. “Vậy tôi cần đọc luôn số dòng mã bị trùng ra không?”
Tôi vừa dứt lời, khắp đại sảnh im phăng phắc.
Yên ắng đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Tô Ninh há hốc miệng, không nói được một lời, trán đầy mồ hôi lạnh.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Nguyệt Tâm, chờ bà – người đứng đầu tập đoàn họ Tô – lên tiếng.
Nhưng Tô Nguyệt Tâm không hề nhìn đứa con kế nghiệp mà bà luôn tự hào.
Ánh mắt bà, lần đầu tiên, rơi lên người tôi — lạnh như băng thép.
4
Sau bữa tiệc lần trước kết thúc trong không vui, trong nhà yên ắng suốt mấy ngày liền.
Cho đến khi một bản báo cáo khám sức khỏe xuất hiện, hoàn toàn phá vỡ sự bình lặng đó.
Tô Ninh ngất xỉu, ban đầu bác sĩ cho rằng chỉ là do áp lực quá lớn.
Cho đến khi kết quả được công bố, ngay trước mặt cả gia đình tôi, tôi thấy trên trán bác sĩ nhỏ xuống một giọt mồ hôi.
“… Phương án điều trị tốt nhất là tiến hành ghép tủy xương.”
Bác sĩ đẩy gọng kính, ánh mắt chính xác dừng lại trên người tôi.
“Cô Cố Tích và cô Tô Ninh là song sinh cùng trứng, điều này đồng nghĩa với việc cô là người hiến tủy duy nhất, cũng là người phù hợp nhất. Tỷ lệ tương thích là một trăm phần trăm.”
Lời vừa dứt, phòng khách rơi vào một kiểu im lặng quái dị.
Bố tôi cúi gằm đầu, bờ vai khẽ run lên, tôi không biết ông đang khóc, hay đang sợ hãi.
Mẹ tôi ngồi ở ghế chủ vị, lưng thẳng tắp, trên mặt không có biểu cảm gì.
Bà chỉ cầm tách trà bên cạnh lên, định uống một ngụm, nhưng tay dừng lại giữa không trung một chút rồi lại đặt xuống.
Ánh mắt bà cũng chuyển sang tôi.
Rất quen thuộc, giống hệt ánh mắt lạnh lùng ngày sinh nhật mười tuổi, khi bà tuyên bố cái tên mới của tôi.
“Chuẩn bị phẫu thuật đi, càng sớm càng tốt. Tất cả chi phí, chúng ta lo.”
Bà thậm chí còn không hỏi qua ý kiến của tôi.
Bác sĩ làm tròn trách nhiệm, quay sang tôi khuyên nhủ:
“Cô Cố Tích, việc hiến tủy sẽ không gây tổn hại vĩnh viễn cho sức khỏe của cô, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục. Nhưng đối với em gái cô, đây là hy vọng sống duy nhất.”

