1

Kiếp trước, chưa đến ba tháng sau khi Tô Anh Đồng qua đời, chồng cô đã kết hôn với em gái ruột Tô Tiểu Tiểu!

Linh hồn Tô Anh Đồng tức đến bật cười, may sao lần này cô sống lại, trở về năm 1979.

Cô quyết định sẽ không làm bà nội trợ nữa, mà sẽ nỗ lực làm việc, và quan trọng nhất là phải ly hôn sớm với người chồng không hề yêu mình!

Kiếp này, đến lượt cô cướp đi cuộc đời của người khác!

….

Sáng sớm năm 1979, trong khu đại viện quân khu thủ đô.

“Tô Anh Đồng! Chị đã cướp mất người yêu của em gái Tiểu Tiểu, giờ đến cả công việc của nó chị cũng muốn giành nốt! Chị phải ép em gái mình đến đường cùng mới vừa lòng à?!”

Cùng với tiếng mắng chua chát là cái tát như trời giáng của mẹ Tô.

Nhưng lúc này, Tô Anh Đồng không còn để ý đến cơn đau trên mặt, ánh mắt cô kinh ngạc nhìn về tờ lịch treo tường.

Ngày 25 tháng 11 năm 1979!

Đây là… năm đầu tiên sau khi cô về lại thành phố từ vùng nông thôn và vừa kết hôn với Cố Hàn Việt!

Cô thực sự đã sống lại!

Tô Anh Đồng nhìn mẹ đang tức giận đến cực điểm trước mắt, cũng đã nhớ ra chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, cô và Tô Tiểu Tiểu cùng đăng ký vào một tòa soạn báo, cô thì trúng tuyển, còn Tiểu Tiểu bị loại.

Mẹ Tô vậy mà lại chạy đến nhà cô, trách móc cô giành lấy thứ đáng lẽ thuộc về em gái.

Kiếp trước, để mẹ nguôi giận, Tô Anh Đồng đã chủ động nhường lại công việc.

Nhưng kiếp này thì không.

Tô Anh Đồng lấy lại tinh thần, nhìn mẹ chằm chằm rồi cất lời:

“Mẹ, tòa soạn tuyển chọn dựa trên năng lực. Con đỗ là vì con xứng đáng, sao lại tính là giành giật?”

Mẹ Tô thấy đứa con gái lớn vốn luôn ngoan ngoãn ít nói nay dám cãi lại, lập tức định mắng thêm.

Bất ngờ, một giọng nam trầm ấm vang lên từ cửa.

“Mẹ, chuyện công việc là lỗi của Anh Đồng với Tiểu Tiểu. Sau này, lương của Anh Đồng con sẽ để Tiểu Tiểu giữ, cho đến khi nó tìm được việc.”

Tô Anh Đồng lập tức quay đầu lại, nhìn thấy người vừa nói.

Người đàn ông trước mắt ánh mắt sắc bén, ngũ quan góc cạnh rõ ràng.

Bộ quân phục trên người anh ta khiến cả người toát ra khí chất chính trực, uy nghiêm không cần phải cố gắng thể hiện.

Không ai khác, chính là chồng cô – Cố Hàn Việt.

Tương lai là tư lệnh quân khu thủ đô, hiện giờ đang là quân trưởng.

Tô Anh Đồng đỏ hoe mắt, cười tự giễu.

Cố Hàn Việt vẫn như kiếp trước, luôn thiên vị Tô Tiểu Tiểu.

Thật nực cười là kiếp trước cô còn tự lừa mình dối người, nghĩ rằng Cố Hàn Việt làm vậy là vì nể mặt cô nên mới chăm sóc em gái.

Giờ thì cô đã nhìn rõ, anh ta chăm sóc Tô Tiểu Tiểu vốn xuất phát từ tư lợi cá nhân.

Tô Anh Đồng hít sâu một hơi, không cam lòng lên tiếng:

“Anh lấy tư cách gì mà thay tôi quyết định?”

Cố Hàn Việt cau mày, ánh mắt lướt qua gương mặt cô thoáng lộ vẻ ngạc nhiên.

Từ trước đến nay, Tô Anh Đồng chưa từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn anh.

Nhưng còn chưa kịp nói gì thì…

Tô Tiểu Tiểu đã chạy tới, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

“Mẹ, anh Hàn Việt, hai người đừng trách chị nữa, chúng ta là người một nhà, con không để ý đâu! Con đã nấu cơm ở nhà rồi, về ăn chung đi ạ!”

Vừa nói, Tô Tiểu Tiểu vừa chủ động nắm lấy tay Tô Anh Đồng:

“Chị ơi, chị cũng đừng giận nữa được không?”

Kiếp trước kiếp này, Tô Tiểu Tiểu vẫn luôn giỏi đóng vai người tốt như vậy.

Cứ như thể mọi vai ác trên đời đều là người khác đảm nhận, còn Tô Tiểu Tiểu thì luôn là người vô tội nhất, tốt bụng nhất.

Kiếp trước, Tô Anh Đồng cũng từng bị cô ta lừa như vậy.

Nhưng giờ đây cô mới chợt nhận ra…

Dù cô và Cố Hàn Việt đã kết hôn, nhưng suốt những năm qua, Tô Tiểu Tiểu chưa từng một lần gọi anh là “anh rể”.

Tô Anh Đồng tự nhủ cứ bình tĩnh quan sát tình hình, rồi bị Tô Tiểu Tiểu kéo về nhà mẹ đẻ.

Trên bàn ăn.

Vừa mới cầm đũa lên, Tô Anh Đồng đã bị mẹ liếc xéo đầy khinh thường.

“Con nói xem con có ích gì không? Cưới về nhà người ta lâu như vậy mà vẫn chưa có mụn con, cũng chẳng thấy sốt ruột gì cả!”

Tô Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh tỏ vẻ lo lắng, phụ họa theo:

“Chị à, nếu thật sự khó mang thai, hay là mình cùng đi bệnh viện kiểm tra đi.”

Tô Anh Đồng hơi khựng lại, cúi đầu, siết chặt đôi đũa, không nói một lời.

Lúc này, ánh mắt bất mãn của mẹ vẫn dán chặt lên người cô.

“Nếu không phải vì con quay về, thì giờ chắc Tiểu Tiểu với Hàn Việt cũng đã có con bế rồi!”

Tô Tiểu Tiểu đỏ mặt cúi đầu, còn Cố Hàn Việt lập tức lên tiếng ngăn lại:

“Mẹ, đừng nói lung tung nữa.”

Nhưng sắc mặt của Tô Anh Đồng đã trở nên lạnh đi.

Kiếp trước, mẹ cũng từng ép cô sinh con như vậy.