Lần này, tôi nhất định sẽ bắt Giang Thanh Thanh phải trả giá bằng máu!
Thấy môi ông lão tái nhợt dần, tôi lập tức hất tay cô ta ra, nhanh chóng gọi điện:
“Có một ông cụ bị nhồi máu cơ tim, địa chỉ là…”
Giang Thanh Thanh sững người nhìn tôi, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vã nhào tới giật điện thoại nhưng đã muộn, chỉ có thể tức tối trừng mắt nhìn tôi.
“Chu Dao! Sao cậu lại xen vào chuyện này! Cậu biết nếu bị ông ta đổ vạ thì coi như đời cậu xong rồi không?!”
“Cậu mau rời khỏi đây đi! Ở đây không có camera, không ai biết là cậu từng ở đây.”
Thấy tôi không phản ứng, Giang Thanh Thanh tưởng tôi lung lay, liền đẩy vai tôi, cố gắng thuyết phục:
“Nghĩ tới bố mẹ cậu đi, họ vất vả kiếm tiền thế nào, nếu bị vu oan thì họ biết sống sao!”
Tôi nhìn vẻ mặt lo lắng giả tạo của Giang Thanh Thanh mà trong lòng thấy ghê tởm.
Một cô bác đi ngang cũng góp lời:
“Đúng đó cháu gái, đề phòng người khác vẫn hơn.”
Xã hội bây giờ chuyện như thế này xảy ra nhiều lắm, ai cũng sợ một ngày mình trở thành nạn nhân tiếp theo.
Nhưng tôi vẫn kiên quyết:
“Cho dù có mạo hiểm bị vu oan, tôi cũng không thể đứng nhìn người ta chết mà không cứu!”
Nói xong, tôi liếc nhìn ra sau lưng Giang Thanh Thanh.
Lúc này, ông lão đang co ro, cố gắng vươn tay về phía lọ thuốc vừa rơi ra đất.
Kiếp trước vì tin lời Giang Thanh Thanh mà tôi vội vã rời đi, nên đã bỏ lỡ chi tiết này.
Thấy tôi vẫn không lay chuyển, Giang Thanh Thanh chưa chịu buông tha:
“Chu Dao! Đến lúc bị vạ thì đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!”
Tôi bật cười lạnh, cố ý nói lớn:
“Vậy ý cậu là cứ nhìn ông ấy chết ngay tại đây à?”
Người đi đường bắt đầu dừng lại quan sát.
Sắc mặt Giang Thanh Thanh lập tức xanh lét, nói lắp bắp.
Thấy môi ông cụ ngày càng tím tái, tôi vội thoát khỏi tay cô ta.
Nhanh chóng nhặt lọ thuốc lên, lấy viên thuốc đút cho ông uống.
Giang Thanh Thanh thấy vậy, ánh mắt đảo qua đảo lại, đột nhiên hét lên:
“Cậu làm gì thế hả! Sao có thể tùy tiện cho ông ấy uống thuốc! Lỡ có chuyện gì xảy ra thì cậu chịu trách nhiệm được không?!”
Vừa la hét, cô ta vừa cố ngăn cản tôi đút thuốc cho ông lão.
Lúc này, xung quanh đã có không ít người đứng lại xem.
Họ chỉ trỏ bàn tán, có người còn rút điện thoại ra quay video.
Tôi lớn giọng hơn cô ta:
“Cậu quên tôi học y à? Ông cụ đang lên cơn nhồi máu cơ tim, cần uống thuốc ngay lập tức!”
Vừa nói, tôi vừa nhanh chóng nhét viên thuốc dưới lưỡi ông cụ, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp ông nuốt xuống.
Vẻ đau đớn trên gương mặt ông dường như đã dịu đi phần nào, nhưng vẫn còn rất yếu.
Tôi lập tức cởi áo khoác, kê dưới đầu ông:
“Mọi người tránh ra, giữ cho không khí lưu thông!”
Giang Thanh Thanh đứng một bên sốt ruột đến mức giậm chân:
“Cô ta không hề biết sơ cứu gì cả! Tôi từng được huấn luyện ở hội Chữ thập đỏ, phải làm hô hấp nhân tạo ngay lập tức mới đúng!”
Nói xong, cô ta liền quỳ xuống, chuẩn bị ấn vào ngực ông cụ.
Cô ta vừa định giật lấy lọ thuốc từ tay tôi, ra vẻ muốn thay tôi tiếp tục cấp cứu.
Tôi lập tức nắm chặt cổ tay cô ta:
“Người bị nhồi máu cơ tim không thể tùy tiện ấn ép ngực! Cô muốn hại chết ông ấy sao?!”
Giang Thanh Thanh bị tôi chặn đứng thì hơi sững người, nhưng rất nhanh lại phản ứng lại, tiếp tục đứng một bên lớn tiếng la lối, cố gắng thu hút sự chú ý của người xung quanh.
“Mọi người nhìn đi! Cô ta hoàn toàn không biết gì về cấp cứu! Làm bừa thế này là giết người đấy!”
Trong đám đông bắt đầu có người xì xào bàn tán, tỏ vẻ nghi ngờ.
Tôi mặc kệ những lời ồn ào đó, tập trung theo dõi tình trạng của ông cụ.
Ông cụ dường như cảm nhận được sự hiện diện của tôi, cố gắng mở mắt, môi mấp máy…
Đúng lúc đó, xe cấp cứu cuối cùng cũng đến.
Thấy bác sĩ đến gần, tôi lập tức báo cáo tình hình của ông cụ.
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra sơ bộ, rồi đưa ông lên cáng đẩy vào xe, chuẩn bị đưa đến bệnh viện điều trị.