【Ủa, nhớ rồi. Chính là cô ta — cái người “chết rồi sống lại” đó.】
【Hehe. Thiền Thiền, cẩn thận đấy. Cô ta không đơn giản đâu.】
Tôi đành nhắn lại: 【Hiểu Hiểu, không sao đâu. Tớ biết rõ. Tớ mà để bị ăn hiếp dễ thế à?】
【Yên tâm, có chuyện gì thật tớ không để yên. Nhưng chuyện chưa xảy ra, thì cũng không thể vu oan cho người ta được.】
Tần Hựu đến nơi, chỉ còn đúng chỗ trống giữa tôi và Tiểu Khả.
Anh hơi ngập ngừng.
Tiểu Khả cũng lúng túng muốn đứng dậy đổi chỗ.
Tôi giữ cô ấy lại: “Không sao, cô cứ ngồi đi.”
Rồi quay sang bảo Tần Hựu: “Không sao đâu, anh ngồi đây là được.”
Trong suốt bữa ăn, hai người họ không nhìn nhau lấy một lần.
Tần Hựu bị mọi người rót rượu liên tục.
Ai cũng bảo anh cứ uống đi, lát nữa để tôi lái xe là được.
Tiểu Khả uống không ít rượu vang, cả bàn chỉ còn tôi và Đồng Hiểu là lấy lý do mai phải đi làm để không động đến giọt nào.
Rượu qua ba vòng, ai nấy cũng bắt đầu ngà ngà.
Tề Cảnh lè nhè, giọng nói đã bắt đầu lơ lớ: “Lần gần nhất cả đám tụ họp ăn uống đông đủ thế này… hình như là ba năm trước.
Ai mà ngờ đâu, không lâu sau đó anh Hựu với A Khả gặp tai nạn xe… ờ, lúc đó hai người còn đang yêu nhau nhỉ.
Kết quả bây giờ anh Hựu đã cưới được một chị dâu giỏi giang thế này rồi.”
Hàn Chí Trình ngồi cạnh cuống quýt bịt miệng cậu ta lại nhưng không kịp, những người khác chỉ biết cười trừ rồi tiếp tục rót rượu cho Tề Cảnh để lảng sang chuyện khác.
Tôi gắp ít đồ ăn cho Đồng Hiểu, liếc mắt ra hiệu — ánh mắt hóng chuyện của cô ấy lộ liễu quá rồi đấy.
Tiệc tan, ai nấy đều gọi tài xế hoặc book xe để về. Một số người thì thuê phòng khách sạn gần đó ở lại.
Tôi xoa xoa thái dương. Vẫn còn một chuyện đau đầu — Tiểu Khả say bí tỉ rồi.
Từ nửa buổi sau cô ấy gần như không nói gì. Lúc mọi người phát hiện ra thì cô ta đã mơ mơ màng màng, đầu óc không tỉnh táo.
Mà nhóm này hầu hết vừa từ nước ngoài về, không ai biết bây giờ Tiểu Khả ở đâu, lại càng không tiện gọi cho ba mẹ cô ấy đang ở nước ngoài.
Hàn Chí Trình vò đầu: “Giờ thật sự khó xử rồi. Trong túi cô ấy cũng chẳng có giấy tờ gì. Mà mấy thằng đàn ông chúng tôi đâu thể đưa cô ấy về nhà riêng được… cái này…”
Tề Cảnh thì gục cả người lên người Hàn Chí Trình, còn Tần Hựu thì nửa say nửa tỉnh, dựa lưng vào tường đứng thở.
Tôi thở dài, day trán: “Vậy đi, nhà tôi còn vài phòng trống. Tối nay tôi đưa Tiểu Khả về nhà nghỉ tạm. Anh và Tề Cảnh cũng tới luôn, mai còn tiện nói chuyện cho rõ.”
Dù sao… tôi cũng còn một món nợ là chiếc váy hôm đó chưa trả.
Sáng hôm sau tôi phải trực sớm.
Tần Hựu tối qua uống khá nhiều, giờ vẫn đang ngủ say bên cạnh tôi.
Thật ra nhìn kỹ, anh ấy rất đẹp trai. Nhưng từ lúc tôi quen anh đến nay, anh luôn giữ một gương mặt bình thản, chẳng có nhiều biểu cảm. Chỉ khi ngủ, anh mới giống như một đứa trẻ — trông vô hại và chẳng có chút đề phòng nào.
Tôi gọi dì giúp việc tới nấu bữa sáng, cũng vì sợ Tiểu Khả — một cô gái — khi tỉnh dậy ở một nơi xa lạ sẽ cảm thấy bất an.
Tôi nhắn cho Tần Hựu kể lại chuyện tối qua, dặn anh nhớ tiếp khách và mời mọi người ăn sáng.
Hôm nay thật sự rất bận, đến tận tối tan làm tôi mới rút được điện thoại khỏi chế độ im lặng.
Tiểu Khả đã nhắn từ sớm:【Cảm ơn cô, cô Lâm. Tối qua tôi uống nhiều quá. Tôi đã rời khỏi nhà cô rồi, làm phiền quá.】
Tề Cảnh thì gửi một tấm ảnh selfie đang ngồi ăn sáng: 【Cảm ơn chị dâu! Bữa sáng ngon cực!】
Còn Tần Hựu thì nhắn một chuỗi tin nhắn đều đều như báo cáo công việc:
【Được rồi, anh biết rồi.】
【Em vất vả rồi.】
【Anh bảo dì gọi mọi người dậy ăn sáng.】
【Anh ăn xong rồi, đi làm đây.】
【Anh ăn trưa rồi. Em nhớ ăn nhé.】
【Bao giờ em tan ca? Anh qua đón.】
【Tan làm chưa? Anh đang ở bãi xe bệnh viện.】
【Em tan làm thì ra xe gặp anh là được. Anh đang ngồi trong xe.】
Tôi nhắn lại: 【Em tan làm rồi. Nãy giờ bận quá không coi điện thoại.】
【Để em dọn đồ rồi ra liền.】
Tần Hựu lái xe rất vững.
Đột nhiên anh cẩn thận lên tiếng: “Lần sau anh sẽ uống ít hơn. Tối qua…”
Tôi bật cười vì dáng vẻ muốn xin lỗi mà ngượng nghịu đó của anh. Thông minh như anh, sao lại không hiểu tối qua tôi khó xử đến mức nào.
“Không sao đâu. Anh là người có kỷ luật. Nhìn vào kết quả khám sức khỏe là biết anh không có thói quen nhậu nhẹt. Nhưng dù sao thì uống vừa phải vẫn tốt hơn.”
Bầu không khí trong xe lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tôi ngáp một cái, uể oải kể cho anh nghe vài ca bệnh kỳ lạ ở bệnh viện hôm nay.
4
Về đến nhà, dì giúp việc vẫn đang đợi.
Bà đưa cho chúng tôi một chiếc ví, bảo là nhặt được trong phòng khách.
Tần Hựu vừa nhìn thấy chiếc ví da màu đen nhỏ xíu, hơi cũ kỹ ấy thì sắc mặt liền trầm xuống.

