2
Tôi giơ bản in chứng cứ mới lên trước màn hình, lắc lắc:
“Anh tưởng tôi ngu sao? Nhìn qua thì có vẻ thuyết phục, nhưng chỉ dựa vào đây, căn bản không thể định tội Hứa Kiều Kiều cố ý giết người!”
Nói xong, tôi ném chứng cứ xuống đất, giẫm mạnh một cái, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình:
“Tống Dục Trạch, qua loa lấy lệ là vô ích.”
Sắc mặt anh ta lại trắng thêm một phần.
Cư dân mạng phẫn nộ:
【Mẹ cô ta rõ ràng là tự lao ra đường! Bây giờ mà nộp chứng cứ cố ý giết người mới chính là làm giả chứng cứ ấy!】
【Năng lực chuyên môn của luật sư Tống nổi tiếng trong giới rồi! Chính cô mới là kẻ cố ý giết người!】
【Thả con tin ra ngay!】
Tôi chỉ cười nhạt, liếc nhìn đồng hồ:
“Anh yêu, anh còn sáu phút.”
Tống Dục Trạch chống tay lên bàn, mắt gắt gao nhìn thẳng vào màn hình:
“Vụ án đã rõ ràng, em còn muốn anh nộp cái gì!”
“Trong lòng anh rõ ràng.”
Tôi cũng lạnh lùng nhìn lại:
“Nếu anh thực sự yêu thanh mai của mình, thì mau nộp chứng cứ thật sự đi!”
Tống Dục Trạch nghiến răng ken két:
“Nếu anh thật sự muốn lừa em, chỉ cần chỉ định một luật sư hạng xoàng thay anh là được, cần gì lãng phí mấy năm trời giúp em kháng cáo!”
Tôi hơi ngẩng cằm:
“Cái đó thì chỉ có anh mới biết rõ.”
Trên mạng, lời chửi bới tôi càng ác liệt, vô số người mắng tôi vong ân bội nghĩa, phụ lòng chồng.
Đội ngũ an ủi của cảnh sát cũng liên tục nhắn tin riêng.
Tôi chỉ ngồi cạnh Hứa Kiều Kiều, giẫm lên vũng máu loang lổ, nhìn đồng hồ.
“Hết giờ.”
Tôi đứng dậy.
Hứa Kiều Kiều trừng mắt còn sót lại, run rẩy nhìn tôi trong kinh hoàng.
“Dao Dao!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi sững người quay phắt lại.
Trước ống kính xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
“Cậu… cậu út!”
Tôi chết lặng.
“Dao Dao, vụ án của mẹ cháu, cậu đã phân tích rất kỹ rồi, sự việc thật sự không như cháu nghĩ đâu.”
Mũi dao lơ lửng ngay giữa trán Hứa Kiều Kiều, tôi cau mày:
“Cậu út, cậu đang nói gì vậy?”
Cậu út nghiêm trang đứng trước ống kính:
“Là chuyên viên phân tích hiện trường, cậu đã xem xét vụ án của mẹ cháu không dưới mười lần, chuyện này, đúng là lỗi ở mẹ cháu.”
Tôi khó tin nhìn chằm chằm vào màn hình:
“Cậu út, cậu đang nói… mẹ cháu là kẻ cố ý lao ra đường?”
Cậu út thở dài:
“Dao Dao, phải tôn trọng sự thật, phân tích dấu vết hiện trường đúng là như vậy.”
“Tôi thấy chính cậu mới là không tôn trọng sự thật!”
Tôi chỉ thẳng vào ống kính:
“Đó là em gái ruột của cậu! Chính là em ruột của cậu!
“Năm đó nghèo đến mức không có cơm ăn, mẹ tôi còn nhặt được một tờ tiền trăm tệ ngoài đường cũng trả lại cho người ta.
“Từ lúc tôi chào đời, bà luôn dạy tôi phải sống lương thiện. Cậu quen biết bà gần năm mươi năm, mà lại nghĩ bà như thế sao!”
Cậu út nhíu mày:
“Dao Dao, con người là sẽ thay đổi.”
Tôi bật cười.
Tôi giật phăng miếng vải bịt miệng Hứa Kiều Kiều:
“Tôi thấy người thay đổi chính là cậu.”
“Cứu…”
Hứa Kiều Kiều còn chưa kịp nói hết, tôi đã bóp cằm cô ta, ép há miệng.
Kìm kẹp thò vào miệng, một chiếc, lại một chiếc, từng chiếc răng bị bẻ gãy.
Sàn nhà đầy rẫy răng văng tung tóe.
“Aaaa!!!”
Tiếng gào thét thảm thiết của Hứa Kiều Kiều xé ruột xé gan.
Cậu út gấp gáp tiến lại gần ống kính:
“Đủ rồi! Ngừng tay! Dao Dao, mau dừng lại!!”
Khi chiếc răng cuối cùng bị bẻ bật ra, Hứa Kiều Kiều cả miệng đẫm máu, thân thể run rẩy không ngừng.
“Kiều Kiều…”
Ánh mắt cậu út run bần bật.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình:
“Sao, cậu út biết cô ta từ sớm rồi à?”
Cậu út thoáng khựng lại.
Ngay sau đó, ông ta lại lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị:
“Dao Dao! Cháu đang làm nhục mẹ cháu đấy!”
Tôi bật cười, liếc nhìn đồng hồ:
“Các người đã lãng phí ba lần cơ hội.
“Lần thứ tư, mười phút, bắt đầu tính giờ.”
Tôi ngồi trở lại bên cạnh Hứa Kiều Kiều.
Ung dung xoay xoay cái kìm nhổ răng.
Tống Dục Trạch gấp gáp đến mức xoay vòng trước ống kính.