Mọi người đều đứng dậy chào hỏi tôi.
Tôi lướt ánh mắt từng người trong đám nhân viên nữ, khẽ nhíu mày.
Tại sao lại chẳng ai nhuộm tóc màu nâu vàng vậy?
Sợi tóc trên cúc áo của Trương Phong… rốt cuộc là của ai?
Từ lúc tôi đến công ty, Trương Phong gần như dính lấy tôi không rời.
Anh bắt tôi ngồi trong phòng làm việc của anh, tôi chỉ cần đứng dậy là anh lập tức đi theo, ánh mắt dán chặt vào tôi:
“Vợ ơi, em cần gì cứ nói, có chồng đây.”
Tôi cười nhạt:
“Em đi vệ sinh, anh định bê cả bồn cầu theo à?”
Anh cười gượng:
“Em đúng là biết đùa. Vậy anh chờ ở ngoài cửa.”
Tôi cong môi xoay người bước đi, liếc qua Trương Phong đang rón rén tiễn tôi đến tận cửa toilet, nét mặt tôi dần trở nên lạnh lùng.
Anh ta rõ ràng rất sợ tôi tiếp xúc riêng với nhân viên.
Không có gì mờ ám thì sợ cái gì?
Nhưng điều Trương Phong không biết là — kế toán công ty là người do ba mẹ tôi sắp xếp vào.
Tôi chỉ cần một cú điện thoại là mọi thông tin đều rõ ràng.
“Chị Mộng, hôm đó công ty không có tổ chức team building gì cả.
Tổng giám đốc Trương cũng chẳng có biểu hiện gì lạ, ngày nào cũng đi làm rồi về đúng giờ, ít khi tăng ca, cũng không có hành vi thân mật nào với nhân viên nữ cả…
Còn tóc ạ? Mấy chị em tụi em từ đầu tới giờ đều để nguyên màu tóc, chính là mấy người chị đang thấy đó.”
Tôi bấu chặt điện thoại, dạ dày quặn thắt như bị đảo lộn.
Trong đầu tôi vang lên một sự thật — không có tiệc công ty. Trương Phong đã nói dối tôi!
Nếu không ngoại tình thì dối làm gì? Có chuyện gì đến mức không thể nói với tôi?
Tôi đã nhẫn nhịn và bao dung đến mức này rồi còn gì?
Giây phút ấy, tôi gần như chắc chắn — Trương Phong có người phụ nữ khác bên ngoài.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh lại rồi dặn kế toán:
“Em kiểm tra giúp chị xem tài khoản anh ấy có khoản chi lớn nào không, tiền chảy đi đâu.”
“Dạ vâng chị Mộng, chờ em một chút.”
Dứt lời, tôi vỗ vỗ mặt mình, chỉnh lại cảm xúc rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Trương Phong vẫn đang đợi ở ngoài, ánh mắt đảo quanh gương mặt tôi một lượt, rồi cười tươi:
“Hôm nay mình tan làm sớm, về nhà nghỉ ngơi nha?”
Tôi chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Khi tôi ngồi trong văn phòng chơi điện thoại, kế toán gửi tin nhắn qua WeChat, đính kèm một loạt sao kê tài khoản.
[Chị Mộng, em kiểm tra rồi, không có chi tiêu nào bất thường, đều là khoản chi sinh hoạt bình thường cả.]
Dù vậy, tôi vẫn không thể tin Trương Phong hoàn toàn vô tội.
Một người đàn ông trẻ khỏe, thật sự có thể nhịn hoàn toàn chuyện đó sao?
Tôi vò mặt thật mạnh, tự nhủ mình không thể vì muốn giữ gia đình mà làm kẻ mù quáng.
Khi còn muốn cố gắng gìn giữ, tôi có thể nghĩ ra vô số lý do để tự lừa mình.
Nhưng khi đã tỉnh táo rồi, lý trí của tôi sẽ trở nên đáng sợ vô cùng.
Sắp đến giờ tan làm, hai vợ chồng tôi cùng lái xe về nhà.
Trên đường, tôi tâm trí để đâu đâu, chỉ ậm ừ vài câu khi anh hỏi.
Chị giúp việc đang chơi với con nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức bỏ bé xuống, đi ra đón, rất tự nhiên nhận lấy áo khoác từ tay chồng tôi, còn ngồi xuống giúp anh thay dép — còn chu đáo hơn cả tôi, vợ anh ta.
Tôi nhìn mái tóc nhuộm nâu vàng của chị ta, trong lòng ngày càng dậy sóng.
Sau khi làm xong mọi việc, chị ấy mới quay sang tôi, đưa cho tôi đôi dép.
Ánh mắt tôi sắc như dao nhìn chằm chằm chị giúp việc.