Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Sắc mặt tôi lập tức trở nên khó coi.

Sợi dây chuyền này tuyệt đối không phải tôi bỏ vào túi, có người đã hãm hại tôi.

Tôi nhìn về phía Vương Dật Thiên, thấy chân mày anh hơi nhíu lại.

Tôi vốn nhạy cảm, giỏi nhất là đọc ánh mắt người khác.

Trong mắt anh, tôi thấy thấp thoáng một tia thất vọng.

“Thật sự sợi dây chuyền ở đây sao?”

Thẩm An Nhiên vui mừng nhặt lấy, cài ngay trước ngực, rồi quay sang nhìn tôi, ngọt ngào cười:

“Mục Mục chắc chắn không cố ý đâu, có lẽ chỉ thấy sợi dây chuyền này đẹp nên mang đi chơi thôi mà?”

“Mục Mục, sợi dây này đối với chị thật sự quá quan trọng, chị không thể tặng em được. Nếu em thật sự thích, chị có thể nhờ thợ kim hoàn làm cho em một cái y hệt.”

“Tôi đã nói sợi dây này không phải tôi lấy, có người vu oan cho tôi, anh tin không?” Tôi cứng rắn nói.

“Dây chuyền tìm thấy trong túi cô, cô còn nói bị vu oan, ai tin chứ?” Bà giúp việc Chu khinh khỉnh đáp.

“Có phải bà gài bẫy tôi không?” Tôi lạnh lùng liếc bà giúp việc Chu.

Tôi không chắc người đứng sau là ai, nhưng kẻ trực tiếp hành động chắc chắn là bà ta.

Trước đây, bà giúp việc Chu từng lấy lý do sức khoẻ kém, để con gái ăn mặc lả lơi thay mình đi làm, muốn nhân cơ hội quyến rũ Vương Dật Thiên.

Nhưng với hiểu biết của tôi về anh, nếu con gái bà ta thật sự dám xuất hiện trước mặt anh, thì kẻ xui xẻo chắc chắn không chỉ có hai mẹ con bọn họ.

Khi đó, tôi tìm lý do đuổi thẳng họ đi.

Vì vậy, bà giúp việc Chu luôn ôm hận, cho rằng tôi phá nát giấc mộng con gái bà ta được gả vào hào môn.

Hừ, hào môn sao?

Bà ta cũng không nghĩ, nếu gả vào đó dễ thế thì trên đời này còn gọi là “hào môn” làm gì?

“Thôi, dây chuyền đã tìm được rồi, cứ coi như xong đi.” Vương Dật Thiên lạnh nhạt nói.

Nhưng làm sao tôi có thể bỏ qua?

Rõ ràng là họ đã vu oan tôi, nếu tôi chấp nhận, e rằng cả đời này tôi sẽ phải mang trên lưng cái tiếng ăn trộm.

Tôi đề nghị kiểm tra camera giám sát, Vương Dật Thiên bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.

Thẩm An Nhiên lại làm bộ nói đây chỉ là hiểu lầm, có thể khi tôi dọn đồ đã vô tình làm sợi dây chuyền lẫn vào.

Nhưng chuyện này rõ ràng là lừa gạt!

Tôi chưa từng cầm bất cứ thứ gì trong căn phòng đó, làm sao có thể “vô tình” cuốn vào một sợi dây chuyền vàng?

Thấy tôi vẫn kiên quyết muốn xem camera, Vương Dật Thiên lạnh giọng:

“Được, nếu em muốn xem, thì xem!”

Tôi tin rằng camera sẽ chứng minh sự trong sạch của mình.

Không ngờ bà giúp việc Chu lại ra dáng tự tin, khiến trong lòng tôi nảy sinh dự cảm chẳng lành.

Rất nhanh, hình ảnh trong camera hiện lên.

Chỉ thấy tôi mở cửa bước vào phòng, chưa đầy vài giây đã bước ra.

“Khoảng thời gian ngắn thế này, tôi không thể nào lấy dây chuyền. Giờ có thể chứng minh tôi không phải kẻ trộm rồi chứ?” Tôi thở phào hỏi.

“Tôi thấy cô sáng nay không phải chỉ ở đó chừng này thời gian đâu. Có khi lúc đó cô thấy sợi dây chuyền, nổi lòng tham, rồi quay lại lén lấy sau đó cũng nên.” Bà giúp việc Chu mỉa mai.

“Bà vu khống!”

Tôi tức giận lao lên tranh cãi.

Đúng lúc này, trong màn hình xuất hiện thêm một bóng người.

Bóng dáng ấy, giống tôi y như đúc.

Chỉ thấy “tôi” lén lút đi vào phòng của Thẩm An Nhiên.

Một lúc lâu sau, mới lén lút bước ra, trên tay còn lộ ra nửa sợi dây chuyền vàng.

“Người đó không phải tôi!” Tôi trợn tròn mắt hét lên.

“Đủ rồi!”

Vương Dật Thiên tắt màn hình giám sát, hít sâu một hơi rồi nói:

“Chuyện này đừng nhắc lại nữa. Mục Mục, sau này em thích gì, cứ nói với anh, anh sẽ mua cho em.”

Mua cho tôi?

Tôi nhìn anh như nhìn một người xa lạ. Ngay cả anh cũng bắt đầu nghi ngờ tôi rồi sao?

Tôi thừa nhận, màn gài bẫy này rất khéo.

Nhưng gài bẫy thì vẫn là gài bẫy, cho dù có hoàn hảo thế nào, trước sự tin tưởng tuyệt đối cũng sẽ chẳng có tác dụng gì.

Nếu chuyện này xảy ra trên người Vương Dật Thiên, tôi chắc chắn sẽ một lòng tin tưởng anh.

Chứng cứ có thể làm giả, giả cũng có thể thành thật, nhưng niềm tin của tôi dành cho anh, không gì và không ai có thể che mờ.

Giờ đây, xung quanh toàn là ánh mắt châm chọc, còn cái nhìn hoài nghi ban nãy của anh, giống như một lưỡi dao, cắm thẳng vào tim tôi.

“Báo cảnh sát đi.”

Tôi đã mệt mỏi, khẽ cười chua chát:

“Nếu các người đều không tin tôi, vậy thì để cảnh sát trả lại sự trong sạch cho tôi.”