Chồng tôi lương tháng sáu vạn, còn tôi chỉ hai vạn.

Anh ta đề nghị chia tiền riêng, ai tiêu người nấy lo.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Kết quả là, ngay hôm sau, anh ta đưa cả bố mẹ và em trai cùng vợ con của cậu ta dọn về sống chung.

Tối sáu giờ, tôi tan làm đúng giờ về nhà.

Anh ta chỉ tay vào bàn ăn trống trơn, chất vấn tôi:

“Sao em không nấu cơm? Cả nhà đang chờ ăn đấy!”

Tôi đặt túi xuống, nhìn thẳng anh ta:

“Chia tiền riêng mà, người nhà anh thì anh lo.”

01

Đèn ở cửa ra vào lạnh lẽo chiếu lên gương mặt của Lục Trạch khiến nó méo mó đến buồn cười.

Anh ta dường như không ngờ tôi lại phản ứng như vậy, đứng ngẩn ra vài giây.

Trên ghế sofa phía sau, một đám người đang ngồi chen chúc, năm cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Đó là bố mẹ chồng mà tôi chưa từng gặp, còn có cậu em trai Lục Hải – người mà tôi nghe nói chỉ biết ăn chơi lêu lổng – cùng với vợ và đứa con trai ba tuổi cứ hét ầm cả lên.

“Thẩm Nguyệt Nhiên, thái độ đó là sao hả?”

Mẹ Lục Trạch, một người phụ nữ gầy gò, sắc sảo, là người nổ phát súng đầu tiên.

Giọng bà ta the thé, chói tai như xé rách màng nhĩ tôi.

“Làm dâu nhà họ Lục thì phải có dáng làm dâu chứ! Vô lễ, hỗn hào, không ra thể thống gì cả!”

Tôi thậm chí chẳng buồn liếc mắt nhìn bà ta, ánh mắt vẫn dán chặt lên mặt Lục Trạch.

Người chồng hai năm của tôi, lúc này biểu cảm đúng là phong phú không tả nổi.

Có kinh ngạc, có lúng túng, xen lẫn chút bối rối vì bị vạch trần giả tạo.

“Tôi lương sáu vạn, cô chỉ có hai vạn, giờ còn đang ở nhà tôi, lái xe tôi mua, bảo cô nấu bữa cơm thì sao chứ?”

Anh ta cuối cùng cũng bùng nổ, giọng gào lên, nước bọt suýt nữa phun vào mặt tôi.

Ồ, thì ra đây mới là lý do thật sự khiến anh ta đề xuất chia tiền riêng.

Lấy cái gọi là ưu thế kinh tế để đạo đức hóa áp lực lên tôi.

Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn bình thản như không.

Tôi lấy điện thoại ra từ túi công sở, ung dung mở ứng dụng máy tính.

Tiếng bấm phím vang lên giòn tan giữa căn phòng khách im phăng phắc.

“Được thôi, vậy thì chúng ta tính rõ ràng.”

Tôi không nói lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người nghe thấy.

“Căn nhà này anh mua trước khi cưới, diện tích 120 mét vuông, theo giá thị trường hiện tại, cho thuê ở khu này tầm 12.000 một tháng.”

“Hai vợ chồng mình sống, tôi chịu một nửa là 6.000.”

“Nhưng bây giờ, anh đưa cả gia đình về, tổng cộng sáu người.”

Tôi ngước mắt, quét qua những gương mặt sững sờ trên ghế sofa.

“Chia theo đầu người, phần tôi ở chỉ chiếm khoảng 20 mét vuông, tiền thuê là 2.000.”

“Từ tháng sau, tôi sẽ chuyển khoản đúng 2.000 tiền thuê nhà cho anh.”

“Còn xe tôi lái là xe của tôi, tài sản trước hôn nhân, biển số và bảo hiểm đều đứng tên tôi.”

Khuôn mặt Lục Trạch cứng đờ hoàn toàn.

Anh ta chắc hẳn tưởng rằng chỉ cần dùng tiền là có thể đè tôi xuống, không ngờ tôi lại tính toán rành rọt đến vậy.

Mẹ anh ta đã tức đến mức bật dậy khỏi ghế, chỉ tay vào mặt tôi, ngón tay run bần bật.

“Chưa từng nghe chuyện nào vô lý như vậy! Đúng là chưa từng thấy!”

“Đã là con dâu rồi mà còn tính tiền thuê nhà với nhà chồng, cô đang toan tính gì vậy hả?”

“OA —— CON MUỐN ĂN GÀ RÁN! CON MUỐN ĂN GÀ RÁN!”

Giữa một mớ hỗn loạn, đứa con trai được nuông chiều của Lục Hải bắt đầu gào khóc đòi ăn, vừa nhảy tưng tưng trên ghế sofa vừa hét ầm lên.

Tôi hoàn toàn phớt lờ cái vở hài kịch này.

Mở điện thoại, ngay trước ánh mắt của mọi người, tôi bấm vào ứng dụng đặt đồ ăn.

Tôi chọn cho mình một phần cơm lươn Nhật giá 128 tệ, kèm súp miso và salad rong biển.

Rồi bấm thanh toán, đặt đơn.

Toàn bộ quá trình, tôi không do dự lấy một giây.

Khoảng hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên.

Tôi đứng dậy ra mở cửa, nhận hộp cơm được đóng gói cẩn thận từ tay shipper.

“Cảm ơn, chúc chị ngon miệng.”

Tôi lịch sự đáp lại, rồi đóng cửa.

Ngay tại bàn ăn lớn có thể ngồi tám người, tôi mở hộp, lần lượt bày cơm lươn, súp, và salad ra trước mặt.

Hương thơm đậm đà của nước sốt unagi lan tỏa khắp phòng.

Cả nhà Lục Trạch chỉ biết trơ mắt nhìn tôi.

Nhìn tôi gắp một miếng lươn béo ngậy cho vào miệng, nhai chậm rãi, thong thả tận hưởng.

Tôi có thể cảm nhận rõ cơn giận sôi sục đang bốc lên từ người Lục Trạch, lồng ngực anh ta phập phồng, tay siết chặt đến nỗi phát ra tiếng răng rắc.

Ánh mắt mẹ anh ta thì như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Em trai và em dâu anh ta thì mặt mày ngơ ngác, không tin nổi vào những gì đang diễn ra.

Chỉ có đứa trẻ kia là bị mùi thơm hấp dẫn, ngừng khóc, đôi mắt hau háu nhìn vào bát cơm lươn của tôi.

“Tốt lắm, Thẩm Nguyệt Nhiên, cô giỏi lắm đấy.”

Lục Trạch nghiến răng ken két, từng chữ như vắt ra từ kẽ răng, sắc mặt u ám như thể nhà có tang.

Anh ta giật lấy áo khoác, gần như gào lên với đám người nhà:

“Đi! Ra ngoài ăn! Tôi không tin nuôi không nổi bố mẹ mình!”

Một đám người hùng hổ kéo nhau ra khỏi nhà, đóng cửa cái rầm đến mức trần nhà cũng rung lên, bụi bay mù mịt.

Tôi coi như không nghe thấy gì, tiếp tục chậm rãi thưởng thức bữa tối của mình.

Lươn tươi ngon, cơm mềm dẻo, thật sự rất ngon.

Ăn xong, tôi dọn sạch hộp, vứt vào thùng rác.

Sau đó quay về phòng ngủ của chúng tôi — à không, của tôi thì đúng hơn.

Tôi khóa trái cửa phòng.

Lấy ra một cuốn sổ tay mới tinh từ ngăn kéo, mở trang đầu tiên.

Dưới ánh đèn bàn ấm áp, tôi dùng bút mực đen, cẩn thận viết từng nét: