Từ đó trở đi, không còn ai trong trường dám bắt nạt tôi nữa.
Tôi nhìn cánh cửa phòng Lâm Kiều đang đóng chặt, biết rằng cánh cửa ấy cũng là ranh giới cuối cùng giữa cô ta và chút tình cảm còn sót lại trong lòng ba mẹ tôi.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Còn lâu mới đủ.
5
Lên cấp hai, sự trả thù của Lâm Kiều nâng lên một tầm mới.
Cô ta không còn trực tiếp ra tay với tôi nữa, mà chuyển sang dùng những chiêu trò thâm độc hơn.
Cô ta bắt đầu tung tin đồn về tôi trên mạng.
Cô ta dùng tài khoản ẩn danh, đăng rất nhiều bài viết trên diễn đàn trường và các forum địa phương.
Trong những bài đó, tôi trở thành một “ác nữ” sống buông thả, bắt nạt bạn bè, ỷ vào nhà giàu mà làm càn.
Thậm chí, cô ta còn photoshop nhiều ảnh đồi bại, rồi nói rằng cô gái trong ảnh có bóng lưng rất giống tôi.
Những lời bịa đặt ấy lan nhanh như virus trên mạng.
Tôi trở thành cái tên “nổi tiếng” trong trường.
Đi trên hành lang, luôn có người chỉ trỏ, nhìn tôi với ánh mắt kỳ thị.
Thầy cô gọi tôi lên nói chuyện, bạn bè thì bắt đầu xa lánh, ba mẹ tôi cũng nhận được điện thoại từ nhà trường.
“Thanh Thanh, có phải… con đang yêu sớm không?” Ba tôi nhìn tôi, muốn hỏi lại thôi.
Mẹ tôi thì đầy lo lắng: “Thanh Thanh, con nói thật với mẹ đi, những tấm hình trên mạng đó… rốt cuộc là chuyện gì?”
Tôi nhìn gương mặt họ đầy nghi hoặc và bất an, trong lòng chỉ thấy lạnh ngắt.
Đấy, chính là ba mẹ tôi.
Dù Lâm Kiều đã có tiền án tiền sự nhiều đến thế, nhưng chỉ cần chưa có bằng chứng rõ ràng, họ vẫn sẽ bản năng mà nghi ngờ tôi trước tiên.
Tôi không biện minh, cũng chẳng khóc lóc.
Tôi chỉ bình tĩnh lấy ra chiếc laptop của mình, mở một thư mục.
Trong đó là tất cả bằng chứng tôi thu thập được mấy ngày nay.
Địa chỉ IP của những bài viết ẩn danh, sau khi truy vết kỹ thuật, đều dẫn về cùng một nơi — mạng Wi-Fi trong nhà tôi.
Những tấm ảnh bị chỉnh sửa đều lấy từ những lần trước Lâm Kiều lén chụp trộm tôi.
Tôi thậm chí còn tìm được vài người từng nhận tiền của Lâm Kiều để bôi nhọ tôi trên mạng, dùng một chút thủ thuật để họ tự mình khai ra hết.
Tôi đã lưu lại đầy đủ ảnh chụp đoạn chat, bằng chứng chuyển tiền.
Mẹ tôi nhìn màn hình, từng trang từng dòng hiện lên, sắc mặt dần dần trắng bệch.
“Là nó… thật sự là nó…”
Bà đưa tay bịt miệng, thân người lảo đảo như sắp ngã.
Ba tôi cũng bước lại nhìn, mặt ông càng lúc càng sầm xuống, cuối cùng đập mạnh tay lên bàn, trán nổi gân xanh.
“Gọi nó xuống đây cho tôi!”
Lâm Kiều bị gọi vào phòng làm việc, vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không liên quan gì.
Cho đến khi cô ta nhìn thấy những chứng cứ hiện lên trên màn hình, lớp mặt nạ ấy cuối cùng cũng sụp đổ.
Sắc mặt cô ta lập tức tái mét.
“Tiểu Kiều, tại sao con lại làm vậy?” Mẹ tôi run rẩy hỏi, giọng nghẹn lại, “Thanh Thanh là em gái con mà!”
“Em gái?”
Lâm Kiều cười phá lên, nụ cười điên cuồng và đầy độc hận.
“Nó cũng xứng làm em tôi sao? Nếu không có nó, người được ba mẹ yêu thương nhất phải là tôi! Tất cả những gì trong cái nhà này — lẽ ra đều là của tôi! Là nó cướp hết!”
Cô ta chỉ thẳng vào tôi, gào lên điên loạn: “Tôi hận mày! Tôi ước gì mày chết đi! Sao mày không chết cùng con mẹ mày trên bàn mổ luôn đi! Sao mày còn sống trở về làm gì?!”
6
“Bốp!”
Một cái tát như trời giáng đánh thẳng vào mặt Lâm Kiều.
Là ba tôi.
Ông chỉ tay vào cô ta, cả bàn tay vẫn còn run lên vì giận, không nói nên lời.
“Con… con đúng là đứa con bất hiếu! Biến! Cút ra khỏi nhà này cho tôi!”
Lâm Kiều ôm mặt, ngẩng đầu nhìn ba tôi không tin nổi.
Rồi lại quay sang nhìn mẹ tôi, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi tôi, chứa đầy thù hận khắc cốt ghi tâm.
“Được thôi, tôi cút! Tôi cút!”
“Lâm Thanh, mày chờ đó cho tao! Tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Cô ta vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà.
Ba mẹ tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, như thể chỉ trong chớp mắt đã già đi cả chục tuổi.
Đây là lần đầu tiên họ thực sự đối mặt với sự độc ác trần trụi của Lâm Kiều.
Còn tôi, chỉ lặng lẽ đứng nhìn mọi thứ.
Trong lòng, chẳng có lấy một chút hả hê, chỉ thấy trống rỗng.
Tôi biết, Lâm Kiều sẽ không thật sự rời đi.
Cô ta chỉ đang cố vẫy vùng lần cuối, để giành lấy sự thương hại cuối cùng.
Lâm Kiều bỏ nhà đi.
Ba mẹ tôi hoảng loạn, huy động tất cả người thân, bạn bè, gần như lật tung cả thành phố để tìm cô ta.
Ông bà nội tôi thì ngày nào cũng đến nhà tôi khóc lóc, chỉ tay vào mặt ba mẹ tôi mà chửi: nhẫn tâm, dồn đứa con duy nhất của nhà họ Lâm vào chỗ chết.
Tôi chỉ đứng ngoài lạnh nhạt nhìn.

