10
Tôi không nhớ mình đã khóc bao lâu, đến khi tỉnh lại thì đang nằm trong bệnh viện.
Bên cạnh là Trần Cảnh Vinh.
“Tôi thấy em dưới lầu công ty Chu Diêu, định chào hỏi…”
“Sau đó thấy em cứ khóc mãi, tôi cũng không dám làm phiền.
“Bác sĩ nói em bị nhiễm kiềm hô hấp, không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
Ánh mắt anh ta rất phức tạp.
“Có cần tôi báo cho anh ta biết không?”
Tôi lắc đầu, đúng lúc này Trần Cảnh Vinh nhận được cuộc gọi của Chu Diêu.
“Cậu đang ở đâu thế? Trưa nay có chút việc nên chậm, tối mời cậu đi ăn nhé.”
Trần Cảnh Vinh liếc tôi một cái, rồi mở miệng:
“Không được, tôi có chút việc cần xử lý.”
Chu Diêu cũng không ép.
Trần Cảnh Vinh cúp máy, nhét điện thoại vào túi.
“Lát nữa xuất viện tôi đưa em về, em ở đâu?”
Đồ đạc của tôi vẫn còn ở chỗ Chu Diêu.
Tôi không ngờ chỉ đưa một bản thỏa thuận ly hôn mà lại thành ra thế này.
Vốn định chiều quay về thu dọn đồ đạc.
“Hay là tạm ở chỗ tôi trước?
“Chỉ là căn nhà đó lâu rồi không có người ở, tôi phải cho người dọn dẹp lại.
“Em yên tâm, tôi đến Hải Thành toàn ở khách sạn.”
“Vậy… coi như em thuê được không?”
Tôi nhỏ giọng hỏi, không muốn mang nợ ân tình.
Trần Cảnh Vinh cười nhìn tôi:
“Được, em muốn thế nào cũng được.
“Là Chu Diêu bắt nạt em đúng không? Tối nay tôi đi tìm nó tính sổ cho em.
“Thằng này, dù sao năm đó cũng là con gái do bọn tôi cùng nuôi lớn.”
Tôi sững người, theo phản xạ hỏi lại:
“Bọn anh… cùng?”
Nụ cười trên mặt Trần Cảnh Vinh cứng lại, rõ ràng là có chuyện tôi không biết.
“Không có gì, toàn chuyện cũ cả, để tôi đi làm thủ tục cho em.”
Tôi lập tức kéo tay anh ta lại:
“Anh nói bọn anh cùng nuôi em… là ý anh và Chu Diêu sao?”
11
Trần Cảnh Vinh thở dài:
“Không phải hai người, mà là bốn người.”
Tôi tròn mắt.
Chu Diêu chưa từng nhắc đến người nào khác.
Lúc này, Trần Cảnh Vinh tiếp tục nói:
“Dĩ nhiên bọn tôi cũng không làm gì to tát, chỉ là mỗi tuần đi làm thêm, trích ra một phần đưa cho cậu ta thôi.
“Hồi đó cậu ta kể tình hình của em cho bọn tôi nghe, mấy anh em bàn bạc một chút.
“Sợ em có gánh nặng tâm lý, nên vẫn luôn để Chu Diêu là người duy nhất liên lạc với em.
“Có lúc khoác lác quá đà, còn thấy mình giỏi lắm, nuôi được một đứa nhỏ.”
Anh ta cười, nhưng tôi thì không sao cười nổi.
Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn luôn nghĩ chỉ có một mình Chu Diêu gánh vác.
Hai năm cấp hai tiền sinh hoạt, ba năm cấp ba tiền học phí và sinh hoạt, thế nào cũng là mấy vạn.
Trong lòng tôi có thứ gì đó đang sụp đổ.
Nước mắt cũng chẳng hiểu sao cứ trào ra.
“Xin lỗi… em thật sự không biết.”
Biểu cảm trên mặt Trần Cảnh Vinh khựng lại.
Anh ta định đưa tay ra, nhưng dừng giữa không trung rồi lại rút về.
“Không phải chuyện gì lớn cả.
“Những năm đại học đúng lúc bọn tôi tràn đầy sức lực, còn phải cảm ơn em nữa kia.”
“Là em đã cho bọn anh cơ hội làm một việc có ý nghĩa.
“Giang Chi Hạ, em xứng đáng nhận được sự giúp đỡ, mà bọn anh cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ bắt em gánh vác điều gì.
“Em không cần phải cảm thấy có lỗi.
“Nếu việc anh nói ra điều này lại khiến em thấy áy náy, thì anh thật sự không biết phải làm sao nữa.”
Tôi lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Nhưng… em thậm chí còn chưa từng nói cảm ơn.”
Trần Cảnh Vinh mỉm cười, giọng nói dịu dàng vô cùng.
“Cảm ơn gì chứ? Anh đã bảo rồi mà, là bọn anh nên cảm ơn em mới đúng.
“Em không biết đâu, ký túc xá bọn anh từng có một người bị trầm cảm, nếu không nhờ em, chưa chắc cậu ta còn sống được đến giờ.
“Huống hồ bây giờ em cũng trưởng thành tốt như vậy, vậy là đáng lắm rồi.”
12
Tôi nhờ Trần Cảnh Vinh giúp liên hệ với những người còn lại.
Tôi chẳng có gì có thể làm cho họ.
Nhưng ít nhất hãy để tôi có được cách liên lạc, biết đâu sau này có cơ hội, tôi còn có thể đền đáp.
Trần Cảnh Vinh lập tức đồng ý, còn kéo hẳn một group chat.
Trong nhóm không có Chu Diêu.
【Hồi đó thằng nhóc đó đòi cưới em, tao đã phản đối rồi, mẹ kiếp đúng là không ra gì!】
【Tao không đi đám cưới nó luôn, thật sự không nhìn nổi.】
【Thôi thôi, bớt nhiều chuyện đi, chỉ giỏi nói mồm!】
Một người tên Phương Khôn vừa vào nhóm đã luyên thuyên liên tục.
Bị Trần Cảnh Vinh chặn họng.
Anh ấy nhắc lại lý do lập nhóm.
【Con bé này là tụi mình cùng nuôi lớn, coi như có thêm một đứa em gái đi.】
Phương Khôn lập tức trả lời:
【Nói thật đấy à? Hạ Hạ có ý kiến gì không?】
【Em không nói gì thì anh coi như em đồng ý rồi nha.】
【Má ơi, cuối cùng tao cũng có em gái rồi!】
【Hạ Hạ bao giờ tới Nam Thành chơi, anh dắt em ra biển nghịch sóng.】
【Thôi khỏi, mai anh bay qua Hải Thành tìm em luôn, mời em ăn một bữa!】
【……】
Trong mớ tin nhắn của Phương Khôn còn xen vào một người khác tên Lâm Xuyên.
【Anh đang ở Hải Thành, nhưng đang đi công tác, đợi về sẽ mang quà cho em.】
【À đúng rồi, mẹ anh vẫn luôn muốn có con gái, nếu em không ngại, anh dẫn em về ra mắt bố mẹ nhé?】
Phương Khôn lập tức tag Lâm Xuyên.
【Tao tới trước, phải để mẹ tao gặp trước chứ!】
【……】
Cả nhóm náo nhiệt hẳn lên.
Còn tôi thì ôm điện thoại, chẳng biết nên phản ứng ra sao.
Rõ ràng là tôi nói sẽ tìm cách đền đáp họ mà?
Sao lại biến thành họ thi nhau đòi làm anh tôi thế này?
Trần Cảnh Vinh xoa mũi, dường như sớm đã đoán trước được chuyện này.
“Nếu không phải năm đó lúc tốt nghiệp, Chu Diêu sợ gây áp lực cho em, thì chắc bọn anh đã sớm ùn ùn kéo đến nhận em làm em gái rồi.
“Cả bọn anh đều là con một chính hiệu, thèm có em gái muốn phát điên luôn!”

