Trên bàn phẫu thuật, tôi nghe thấy tiếng Thẩm Thời Sâm gào thét với bác sĩ ngoài hành lang.

“Cứu cô ấy! Bằng mọi giá, phải cứu cô ấy!”

Nhưng người đang nằm trên bàn mổ lại không phải tôi, mà là mối tình đầu của anh ta – Tô Vãn Vãn.

Còn tôi – người vợ chính danh của anh – lại đang nguy kịch vì xuất huyết tử cung nghiêm trọng.

Khi bác sĩ hỏi anh ta muốn giữ mẹ hay giữ con, anh thậm chí không quay đầu lại.

“Giữ Tô Vãn Vãn. Cô ấy quan trọng hơn tất cả.”

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, tôi cuối cùng cũng hiểu ra.

Cuộc hôn nhân ba năm này, tôi chẳng qua chỉ là cái bóng thế thân của Tô Vãn Vãn.

Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay lại thời điểm ba năm trước – ngay trong bữa tiệc đính hôn.

“Thanh Vũ, con có đồng ý lấy Thời Sâm không?”

Người dẫn chương trình mỉm cười tươi rói, phía dưới là những tràng pháo tay vang dội của khách khứa.

Tôi nhìn người đàn ông đứng cạnh mình, Thẩm Thời Sâm mặc bộ vest chỉnh tề, nhưng ánh mắt lại lơ đễnh nhìn về một góc dưới sân khấu.

Tôi đưa mắt theo ánh nhìn của anh – Tô Vãn Vãn đang ngồi ở đó, váy trắng thuần khiết như tuyết đầu mùa.

Cô ấy vừa từ nước ngoài trở về, nói rằng muốn đến dự tiệc đính hôn của chúng tôi.

Ánh mắt Thẩm Thời Sâm nhìn cô ấy dịu dàng đến mức tôi chưa từng thấy bao giờ.

Ký ức kiếp trước tràn về như thuỷ triều.

Chính sau bữa tiệc đính hôn này, Tô Vãn Vãn được chẩn đoán mắc bệnh nan y.

Thẩm Thời Sâm lấy lý do chăm sóc cô ấy, ba ngày hai bữa không về nhà.

Lúc tôi nghén nặng, anh ở bệnh viện cùng cô ấy hoá trị.

Khi tôi sinh non và mất máu quá nhiều, anh vẫn túc trực trong phòng bệnh của Tô Vãn Vãn.

Cuối cùng, cả tôi và đứa bé đều không giữ được.

Ba tháng sau khi tôi chết, Tô Vãn Vãn cũng qua đời.

Tôi chết mà vẫn không hiểu nổi: Vì sao anh cưới tôi, nhưng lại yêu người khác?

“Thanh Vũ?” Người dẫn chương trình lại thúc giục lần nữa.

Cả khán phòng im phăng phắc, tất cả đều chờ câu trả lời của tôi.

Tôi từ từ đứng dậy, cầm lấy micro.

“Không, tôi không đồng ý.”

Vừa dứt lời, cả hội trường náo loạn.

Thẩm Thời Sâm giật mình quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt hoảng hốt.

“Lâm Thanh Vũ, em đang nói cái gì vậy?”

Tôi nhìn anh, lòng bình thản lạ thường.

“Thẩm Thời Sâm, tôi nói là tôi không cưới anh nữa.”

Nói xong, tôi tháo chiếc nhẫn đính hôn trên tay, đặt nhẹ lên bàn.

“Xin lỗi, để mọi người mất công đến đây rồi.”

Tôi cúi đầu chào khách, quay lưng bước đi.

Phía sau, giọng Thẩm Thời Sâm vang lên:

“Lâm Thanh Vũ! Em đứng lại cho anh!”

Tôi không quay đầu lại.

Lần này, tôi sẽ không còn vì anh mà làm tổn thương chính mình nữa.

Bước ra khỏi khách sạn, gió đêm mang theo hơi lạnh đầu thu.

Tôi lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.

“Cảnh Niên, tôi đang ở trước khách sạn Hyatt, anh có thể đến đón tôi không?”

Cố Cảnh Niên là thanh mai trúc mã của tôi, cũng là trưởng khoa tim mạch trẻ nhất thành phố này.

Kiếp trước, khi anh tỏ tình với tôi, tôi đã từ chối anh vì Thẩm Thời Sâm.

Sau đó anh ra nước ngoài học tiếp, cho đến khi tôi qua đời cũng chưa từng gặp lại.

Hai mươi phút sau, một chiếc Mercedes màu đen dừng trước mặt tôi.

Cố Cảnh Niên bước xuống xe, vẫn là dáng vẻ ôn nhuận như ngọc mà tôi nhớ mãi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh đi đến trước mặt tôi, khẽ nhíu mày.

“Tôi chia tay với Thẩm Thời Sâm rồi.” Tôi nói rất nhẹ nhàng.

Anh sững người một lúc, ánh mắt thoáng qua vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh đã giấu đi.

“Cần anh làm gì không?”

“Đưa tôi rời khỏi đây.”

Anh không hỏi thêm gì, mở cửa xe cho tôi.

“Muốn đi đâu?”

“Đến bệnh viện của anh đi, tôi muốn xem nơi anh làm việc.”

Xe lăn bánh, tôi nhìn qua gương chiếu hậu, khách sạn Hyatt dần khuất xa.

Nơi đó có quá khứ của tôi, cũng có cả những nuối tiếc.

Nhưng từ đêm nay trở đi, mọi thứ sẽ khác.

“Thanh Vũ.” Giọng Cố Cảnh Niên có phần dè dặt.

“Ừm?”

“Nếu em cần thời gian để suy nghĩ, anh có thể chờ.”

Tôi quay đầu nhìn anh, ánh đèn đường lúc sáng lúc tối hắt lên khuôn mặt anh.

Ba năm trước, anh cũng từng nói với tôi như vậy.

“Cảnh Niên, anh còn nhớ những gì anh nói với tôi ba năm trước không?”

Anh siết chặt vô-lăng, “Nhớ.”

“Lời mời năm đó… còn hiệu lực không?”

Xe dừng lại trước đèn đỏ, anh quay sang nhìn tôi, trong mắt như có vì sao.

“Mãi mãi còn hiệu lực.”

Tôi mỉm cười, nụ cười chân thật đầu tiên trong đêm nay.

“Vậy thì… tôi đồng ý.”

Đèn xanh bật sáng, xe tiếp tục lăn bánh.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn neon rực rỡ lướt qua, trong lòng nhẹ nhõm lạ thường.

Những đau khổ và ràng buộc của kiếp trước, kiếp này tôi sẽ không để nó lặp lại nữa.

Tôi muốn sống vì chính mình.

Bệnh viện rất yên tĩnh, chỉ có khu cấp cứu vẫn còn sáng đèn.

Cố Cảnh Niên dẫn tôi tham quan văn phòng của anh, trên tường treo đầy bằng khen và chứng nhận danh dự.

“Những năm qua anh đã nỗ lực rất nhiều.” Tôi nhìn những tấm bằng và nói.

“Là để xứng đáng với em.” Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng tôi nghe rất rõ.

Tim tôi chợt ấm lên, tôi quay lại nhìn anh.

“Cảnh Niên, tôi…”

Chưa kịp nói hết câu, cửa văn phòng bất ngờ bị đẩy ra.

“Bác sĩ Cố, có ca mổ khẩn cấp…” Y tá vừa nói nửa câu, nhìn thấy tôi liền ngẩn ra.

“Cô Lâm? Sao cô lại ở đây?”

Tôi nhận ra cô y tá này, kiếp trước cô ấy từng chăm sóc tôi lúc tôi nằm viện.

“Tôi đến thăm Cảnh Niên một chút.” Tôi mỉm cười đáp.

Cô y tá nhìn tôi, lại nhìn Cố Cảnh Niên, trong mắt ánh lên vẻ hóng chuyện rõ ràng.

“À… Bác sĩ Cố, khoa cấp cứu mới tiếp nhận một bệnh nhân tai nạn giao thông, cần anh đến ngay.”

Cố Cảnh Niên lập tức nghiêm túc lại.

“Tình trạng thế nào?”

“Chảy máu não, rất nguy hiểm.”

Anh quay sang tôi, “Thanh Vũ, anh…”

“Đi đi, cứu người quan trọng hơn.” Tôi gật đầu hiểu chuyện.

Anh do dự một chút, “Em muốn chờ ở đây, hay…”

“Tôi sẽ chờ anh ở đây.”

Trong mắt anh thoáng qua vẻ biết ơn, rồi nhanh chóng rảo bước theo y tá rời đi.

Tôi ngồi một mình trong văn phòng, ánh mắt lướt qua những cuốn sách y học trên tường.

Bất chợt nhớ lại kiếp trước, khi mình nằm trên bàn phẫu thuật, cũng có bác sĩ đang vội vã vì cứu mạng tôi.

Chỉ khác là lúc đó, trong lòng Thẩm Thời Sâm chỉ nghĩ đến Tô Vãn Vãn.

Điện thoại bất ngờ đổ chuông, là cuộc gọi từ Thẩm Thời Sâm.

Tôi nhìn cái tên hiện trên màn hình, cuối cùng vẫn nhấc máy.