Trúng giải độc đắc, việc đầu tiên tôi làm — là dùng Photoshop tạo ra một thông báo nợ 300 nghìn.

Bởi vì nghèo là hòn đá thử vàng, còn giàu là tấm gương soi yêu quái.

Vậy thì, tôi sẽ tự tay giơ tấm gương này lên,soi cho thật rõ ràng từng người một.

1

6 giờ chiều.

Điện thoại báo: Lương về 12.500 tệ.

Gần như cùng lúc đó, mẹ tôi gọi video qua WeChat.

Chính xác đến mức khiến tôi nghi ngờ bà lắp camera trong điện thoại tôi.

“Tiểu Uyển, lương về rồi nhỉ? Chuyển qua 12 ngàn, em dâu con thấy cái vòng tay đẹp lắm. Tháng sau còn thiếu 100 ngàn tiền sính lễ, con cũng phải lo thêm vào.”

Không một lời hỏi han, đi thẳng vào vấn đề, như một thông báo hệ thống lạnh lùng.

Tôi chợt nhớ, mẹ từng thức đêm khâu cho tôi một chiếc váy hoa.

Từ khi nào, trong mắt bà, tôi chỉ còn là “cây ATM” không hơn không kém?

“Mẹ, con còn chưa đóng tiền nhà tháng này…”

“Quẹt thẻ tín dụng đi.” Bà ngắt lời, giọng không chút thương lượng. “Nó là em trai con, nó không cưới được vợ thì nhà mình coi như xong.”

Tôi im lặng, ngón tay lướt trên màn hình, 12.000 biến mất trong chớp mắt. Số dư tài khoản: 873.6 tệ.

Âm thanh “ting” báo chuyển khoản thành công vang lên, nghe như một tiếng than nhẹ yếu ớt.

Tôi tiện tay mở app đặt đồ ăn, xóa ly latte hạt dẻ nằm trong giỏ hàng ba ngày qua — 28 tệ, đủ để tôi ăn hai bữa trưa.

Lương tháng 15k, sống như thu nhập 3k.

Tuýp kem dưỡng da tay đã nặn đến trống rỗng, cơm trưa là hộp cơm rẻ mười năm không đổi dưới công ty, cây son màu đậu đỏ do Trần Thanh Phong tặng từ năm ngoái vẫn chưa dám dùng — sợ hết, tiếc tiền mua lại.

Trước giờ tan làm, Trần Thanh Phong gửi video call.

Anh chỉ vào bản thiết kế căn hộ trên điện thoại, mắt sáng rực: “Tiểu Uyển, em nhìn căn phòng ngủ chính hướng Nam này xem! Mình cố gắng tiết kiệm thêm hai năm, cộng với thưởng cuối năm là chắc mua được! Đến lúc đó em không cần vất vả nữa, ở nhà chăm con cũng tốt.”

“Anh sẽ mua cho em bàn trang điểm kiểu Âu, để đầy son với nước hoa.”

Tôi không dám nhìn ánh mắt dịu dàng ấy, càng không dám nói lương vừa bị mẹ tôi vét sạch, chỉ có thể cố gắng cười và gật đầu.

Tắt video, tôi lấy ra tờ giấy note kẹp trong ví.

Nét bút mực máy đậm, mờ đi vì nước mắt: “Đợi đủ tiền đặt cọc, sẽ cho em một mái nhà.”

Đó là ngày sinh nhật anh, anh viết khi tôi cảm động đến bật khóc.

Tôi từng tin chắc, sự chân thành đó là hoàn toàn dành cho tôi.

Nhưng vừa nghĩ đến khoản lương bị lấy mất, “mái nhà” ấy như ảo ảnh nơi sa mạc, lại xa thêm một bước.

2

7 giờ tối, tan làm đi ngang qua tiệm xổ số ở góc phố.

“Vẫn là dãy số cũ à?” Ông chủ ngẩng lên cười.

Phải: 02, 05, 06, 11, 23 + 02, 12. Sinh nhật của tôi và Trần Thanh Phong, mua suốt ba năm nay.

Năm 12 tuổi nhặt được 2 tệ, mua tờ vé số đầu tiên trong đời, lòng chỉ mong “biết đâu mình sẽ được ông trời ưu ái”.

Giờ thì, đó lại trở thành hy vọng duy nhất.

Làm thêm đến hơn 10 giờ đêm, tôi mới nhớ đến việc dò số.

Khi con số cuối cùng trùng khớp với vé trong tay, điện thoại “rầm” một tiếng rơi xuống đất.

Tôi run rẩy nhặt lên, dò từng số một, ba lần.

Trúng hết. Giải đặc biệt… 10 triệu?

Tôi nhéo mạnh vào tay mình, cảm giác đau rõ ràng — không phải mơ.

Máu dồn lên não, ù tai không ngớt, thế giới bỗng trở nên mơ hồ.

Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, nước mắt tuôn như suối, mà không phát ra nổi một âm thanh nào.

Niềm vui tột độ nhấn chìm tôi.

Ý nghĩ đầu tiên vụt qua đầu là gọi cho Trần Thanh Phong: Chúng ta có thể mua nhà rồi! Có thể kết hôn rồi!

Ngay lúc ngón tay sắp chạm vào nút gọi —

Tin nhắn WeChat của anh bật ra, chia sẻ một bản tin: “Người đàn ông trúng 5 triệu, họ hàng trở mặt thành thù, cuối cùng tan nhà nát cửa.”

“Bảo bối à, em thấy không, tiền từ trên trời rơi xuống kiểu này, giữ không khéo là họa đấy. Vẫn phải như mình, từng bước từng bước mà kiếm tiền mới chắc. Em thấy đúng không?”

Tôi mở đường link, niềm vui như bị đóng băng ngay lập tức.

Không hiểu vì sao, tôi bắt đầu tìm từ khóa “bi kịch trúng số” — kết quả hiện ra khiến tôi rùng mình:

Bạn bè trở mặt, vợ chồng ly hôn, tiêu xài hoang phí, thậm chí mất mạng…

Từng câu chuyện là từng nỗi sợ.

Nếu số tiền này bị lộ, tình yêu mà tôi trân quý, cái gọi là tình thân, có trở nên méo mó ngay lập tức không?

Trong lòng tôi le lói một giọng nói nhỏ nhẹ:

Lỡ đâu… Lỡ đâu Thanh Phong yêu tôi thật lòng?

Lỡ đâu mẹ biết chuyện rồi sẽ mỉm cười với tôi một lần thật lòng?

Suy nghĩ ấy giống như một ngọn nến quyến rũ — tôi gần như muốn gọi điện, dùng tiền để mua lấy cái “lỡ đâu” ấy.

Nhưng tiếng mẹ mắng “nuôi mày lớn uổng công”, và bản tin Thanh Phong gửi, như nước đá dội thẳng vào người.

Tôi đăng nhập ẩn danh vào một diễn đàn tâm sự, đăng bài: “Nếu bất ngờ có một khoản tiền lớn, làm sao biết ai bên cạnh là thật lòng?”

Chẳng mấy chốc, một bình luận được vote cao hiện lên:

“Đừng thử lòng người, hãy quan sát. Tạo ra khủng hoảng, xem ai giúp bạn giải quyết vấn đề, ai chỉ muốn giải quyết bạn.”

Như tia chớp rạch tan màn sương mù.

Nếu tôi nói ra bây giờ, lòng tốt của họ là thật hay là vì tiền?

Tôi cần bảo vệ chính mình trước, rồi mới biết ai đáng để chia sẻ.

Cảm giác lạnh lẽo, đơn độc quen thuộc lại bủa vây — giống hệt năm tôi 12 tuổi, nắm chặt 2 tệ đứng trước tiệm vé số.