Tôi lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Tô Vệ Quốc, chân em bị gãy, trên người đầy vết thương, sao có thể về nhà ngay lúc này? Anh cũng mặc kệ để Trương Uyển Uyển làm loạn thế sao?”
Lời chất vấn gay gắt khiến Tô Vệ Quốc chột dạ quay mặt đi, nhưng chỉ sau một lúc, anh ta lại phụ họa.
“Nghe theo lời Uyển Uyển đi! Về nhà cũng vậy thôi. Anh sẽ đi tìm bác sĩ xin giấy xuất viện ngay, Tô Vân, em cứ về nghỉ ngơi cho tốt. Anh và Uyển Uyển sẽ chăm sóc em thật chu đáo.”
Nói xong, anh ta không màng đến sự phản đối của tôi, lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Đây chính là người chồng mà tôi đã yêu suốt mấy năm trời – chỉ cần là lời Trương Uyển Uyển nói, cho dù ngang ngược vô lý thế nào, anh ta cũng nhất mực nghe theo.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại tôi và Trương Uyển Uyển.
Cô ta gương mặt âm trầm, trừng mắt nhìn tôi đầy hằn học.
“Tô Vân, sao cô không chết quách đi cho rồi?”
Chương 4
Nửa năm trước, Trương Uyển Uyển nghĩ đủ mọi cách để dọn vào ở chung với tôi và Tô Vệ Quốc.
Càng ngày cô ta càng quá đáng, liên tục tìm cách chèn ép tôi, ly gián tình cảm giữa hai vợ chồng.
Còn Tô Vệ Quốc thì từ nghi ngờ ban đầu dần chuyển sang tin tưởng tuyệt đối, thái độ với tôi cũng ngày càng lạnh nhạt, thiếu kiên nhẫn.
Nhìn hai người họ thân thiết không hề kiêng dè chút nào, tôi cau mày hỏi.
“Tô Vệ Quốc, anh và Uyển Uyển có phải đã thân mật đến mức bất thường rồi không? Nhìn hai người giống vợ chồng hơn là họ hàng đấy.”
Anh ta cau mày, gắt gỏng quát lớn.
“Sao em lại có thể nói chị em họ như vậy? Bình thường em cứ thích ghen tỵ với Uyển Uyển – cô ấy giỏi giang, xinh đẹp, cha mẹ cô ấy còn đối xử tốt với em như thế – vậy mà em lại dùng ánh mắt dơ bẩn để nhìn cô ấy?”
“Mấy lời như thế, đừng để anh nghe thấy lần thứ hai, nếu không anh sẽ không tha cho em đâu!”
Tôi chỉ biết im lặng không nói lên lời, chỉ sợ tất cả mọi người đều ghét mình.
Thật ra, những người đó nào có ai thật lòng với tôi chứ?
Bọn họ chỉ mong sao tôi tự rơi xuống đáy bùn, chủ động chấm dứt cuộc hôn nhân với Tô Vệ Quốc, để anh ta danh chính ngôn thuận đến với Trương Uyển Uyển.
Tô Vệ Quốc đã làm xong thủ tục xuất viện, anh ta vừa định bế tôi lên thì bị Trương Uyển Uyển cắt ngang.
“Em… thấy hơi choáng đầu.”
Thế là, anh ta lập tức bế Trương Uyển Uyển lên, bước đi đầy xót xa, còn không quên quay lại giục tôi đi nhanh một chút.
Đôi chân gãy của tôi cố gắng lê lết trên mặt đất, tôi cắn chặt môi, không nói một lời, nhẫn nhịn lê đến chỗ xe, mở cửa sau ngồi phịch xuống ghế.
“Còn đau không? Hay là để anh đưa em đi tìm bác sĩ khám lại nhé?”
Nghe thấy tiếng thì thầm dịu dàng của Trương Uyển Uyển, Tô Vệ Quốc tỏ vẻ lo lắng không yên, lông mày nhíu chặt.
Vừa xuống xe, anh ta liền bế cô ta thẳng vào… phòng ngủ của chúng tôi.
Mãi đến khi thấy tôi khập khiễng đi theo phía sau, ánh mắt Tô Vệ Quốc mới miễn cưỡng liếc nhìn tôi, rồi lập tức dời tầm mắt ra xa như chẳng thấy gì.
“Chị họ, chị đừng hiểu lầm. Em thật sự thấy rất khó chịu… Phiền chị nấu cho em ít cháo nhé, nếu mệt thì chị cứ nghỉ tạm trong phòng em cũng được.”
Còn Tô Vệ Quốc thì đã vội vã ra ngoài tìm bác sĩ, sợ người chẳng hề có bệnh như cô ta lại xảy ra chuyện gì bất trắc.
“Bộ tay chân của cô cũng bị gãy như tôi à?”
Sau đó tôi lê bước qua cô ta, đến bên tủ đầu giường, cúi người xuống định lấy chiếc ngọc bội mẹ để lại cho tôi.
Nếu không vì món kỷ vật mang theo tình yêu thương ấy, tôi nào còn lý do gì để quay về nơi này?
Thế nhưng chiếc hộp đen giờ đã trống rỗng, ngọc bội bên trong chẳng biết từ lúc nào đã biến mất.
“Trương Uyển Uyển, đồ của tôi đâu rồi?”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt tối lại, giọng nói cũng cứng rắn hơn vài phần.
Thế nhưng Trương Uyển Uyển vẫn cứng miệng chối bay.
“Em không biết chị đang nói gì. Đồ của mình không biết giữ, liên quan gì đến em chứ? Em đâu phải người hầu của chị.”
Nước mắt lặng lẽ trượt xuống gương mặt tôi.
Tôi nhìn cô ta bằng đôi mắt đỏ ngầu,
“Trả lại cho tôi. Đó là kỷ vật mẹ tôi để lại. Dù là ai trong các người lấy đi, nhất định phải trả lại.”
Trương Uyển Uyển từ trên giường bước xuống, tức giận đứng trước mặt tôi, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
“Tôi lấy thì sao? Nói cho chị biết, tôi đã ném nó xuống sông rồi. Đời này, kiếp sau chị cũng đừng mong thấy lại!”
Niềm tin tôi gắng giữ suốt bao lâu trong phút chốc vỡ vụn.
Tất cả tủi hờn tích tụ bấy lâu ào ạt trào dâng.
Mũi tôi cay xè, nước mắt nóng hổi không kìm được cứ thế rơi xuống lã chã. Sau đó trực tiếp cho cô ta một cái bạt tai.
Bị tát một cái, cô ta cũng không đứng im mà trực tiếp cầm hộp gỗ đập mạnh vào đầu tôi.
Máu nóng lập tức nhuộm đỏ cả vạt áo.
Cô ta còn không ngừng đá vào thân thể tôi – vốn đã đầy thương tích.
Khi nghe thấy tiếng bước chân của Tô Vệ Quốc, cô ta lập tức giả vờ ngã nhào xuống đất.
Tô Vệ Quốc vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy Trương Uyển Uyển ôm mặt khóc lóc đầy uất ức.
Không nói hai lời, anh ta lao đến ôm lấy cô ta vào lòng, rồi hung hăng đẩy tôi ngã xuống đất.
Cú va chạm dữ dội khiến toàn thân tôi đau buốt như kim châm dày đặc, các vết thương lại lần nữa rách toạc, máu nóng không ngừng tuôn ra từ tứ chi.
“Hai tên chó má các người, Tô Vệ Quốc, chúng ta ly hôn đi!”
Trương Uyển Uyển trợn mắt, lạnh lùng hừ một tiếng, kiêu ngạo nói:
“Muốn ly hôn cũng được thôi, tiền lương mấy năm qua anh Vệ Quốc kiếm được đều phải giao nộp, còn phải bồi thường thêm một khoản thiệt hại.
Tất cả đồ đạc trong nhà này đều là anh ấy mua sắm, cô đã muốn đi, thì đi tay trắng, đừng mong lấy được gì.”
Vừa nói, cô ta vừa giẫm lên bàn tay tôi, nghiền qua nghiền lại.
Làn da bị xé rách, đau đớn khiến tôi run lên bần bật.
Ngay khi tôi nghĩ rằng lần này mình nhất định sẽ chết, thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Tôi cố gắng mở mắt, thấy lão thủ trưởng mặt đầy tức giận xông vào, theo sau là cấp trên trực tiếp của Tô Vệ Quốc.
“Các người giỏi thật đấy! Tất cả dừng tay cho tôi!”