Tôi bấu chặt tay vịn cầu thang, hét khàn cả giọng:
“Buông ra! Tôi là con gái của Diệp Tu, ai dám nhốt tôi, cha tôi sẽ không tha cho các người đâu!”
Vừa dứt lời, xung quanh đã vang lên những tiếng cười mỉa mai:
“Bệnh hoang tưởng của cô ta nặng thật đấy, Diệp Tu là cha cô ta á?”
“Cô biết mặt Diệp Tu chưa? Tôi ở thương giới Bắc Kinh bao năm còn chưa gặp bao giờ!”
“Cô họ Diệp thì thành con gái Diệp Tu à? Thế tôi họ Mã chắc là con gái Mã Hóa Đằng hả? Buồn cười thật!”
“Thần kinh nặng rồi, mau nhốt cô ta lại đi!”
Triệu Tinh Mạn giơ chân đạp mạnh lên bàn tay tôi, cơn đau khiến tôi buông tay.
Thẩm Hoài Xuyên không màng Khê Khê đang trong tay tôi, kéo giật tôi lên tầng.
Đầu tôi đập vào bậc thang, đầu gối trầy rướm máu, bàn tay nhỏ của Khê Khê chi chít vệt máu li ti.
Ầm!
Cánh cửa lớn bất ngờ bị đạp tung.
Giữa cơn choáng váng, tôi nhìn thấy cha tôi – Diệp Tu, khuôn mặt ông giận dữ, cùng đoàn người xông thẳng vào.
Thẩm Hoài Xuyên thấy ông, lập tức thay đổi thái độ, nở nụ cười nịnh bợ:
“Ngài… ngài là tổng giám đốc Diệp ạ? Không ngờ ngài đích thân tới, thật thất lễ quá, mong ngài thứ lỗi.”
Đám người kia liền đứng chắn trước mặt tôi, còn mẹ chồng bịt chặt miệng tôi không cho lên tiếng.
Năm xưa, khi tôi kết hôn, cha đang điều trị ở nước ngoài, lại vốn khinh thường Thẩm Hoài Xuyên, nên chưa từng gặp mặt nhà họ Thẩm.
Ông còn nghiêm khắc dặn tôi phải giữ kín thân phận con gái nhà họ Diệp.
Triệu Tinh Mạn dắt tay con trai bước tới, tươi cười niềm nở:
“Ngài Diệp cũng tới dự sinh nhật con trai tôi sao? Thật vinh hạnh quá, Thẩm thị chúng tôi chắc chắn sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài đâu.”
Ánh mắt sắc lạnh của cha tôi quét qua cô ta:
“Cô là ai?”
Triệu Tinh Mạn dựa sát vào Thẩm Hoài Xuyên, khẽ vỗ lên tay anh ta.
Anh ta lập tức hiểu ý, vội giới thiệu:
“Thưa tổng giám đốc Diệp, đây là vợ tôi – Triệu Tinh Mạn.”
Sắc mặt cha tôi đen như đáy nồi, từng chữ nghiến ra qua kẽ răng:
“Vợ anh… là Triệu Tinh Mạn?”
Rồi ông chỉ vào thằng bé bên cạnh:
“Thế còn đứa này, là con anh?”
Thẩm Hoài Xuyên vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường, còn cúi người cười:
“Vâng ạ, đúng là con trai tôi. Mời ngài Diệp vào trong!”
Những người xung quanh cũng ào lên xu nịnh:
“Chào tổng giám đốc Diệp, tôi là bên Phong Hoa, nhà tôi cũng đầu tư vào dự án của ngài!”
“Cả tôi nữa, rất hân hạnh được hợp tác với Hồng Thái!”
“Đúng vậy, tầm nhìn của ngài quả thật cao xa, đi theo ngài chắc chắn không sai!”
…
Tôi nhân cơ hội cắn mạnh tay mẹ chồng, hét lên khản cả cổ:
“Ba——!”
Cha tôi nghe tiếng, mặt biến sắc, xô đám đông chạy thẳng về phía tôi.
Thẩm Hoài Xuyên tái mặt, vội vàng phân trần:
“Tổng giám đốc Diệp, ngài nghe tôi giải thích, cô ta chỉ là một kẻ tâm thần! Tôi sẽ lập tức đuổi cô ta đi, mong ngài đừng giận!”
Mọi người cũng đồng thanh hùa theo:
“Đúng đó ngài Diệp, người đàn bà này bị hoang tưởng, cứ ảo tưởng rằng mình kết hôn với tổng giám đốc Thẩm, còn nói là con gái ngài nữa!”
“Phải đấy, buồn cười muốn chết!”
Cha tôi đỡ tôi dậy, nhìn những vết thương trên người tôi, ánh mắt run rẩy:
“Chuyện gì xảy ra thế này?!”
Nước mắt tôi trào ra, nấc nghẹn:
“Ba…”
Khi cha tôi nhìn thấy Khê Khê trong vòng tay tôi, cơn giận trong ông hoàn toàn bùng nổ.
Bình thường, mỗi lần tôi đi công tác đều ghé qua thăm ông cùng Khê Khê,
ông yêu thương con bé đến mức tự tay làm đồ chơi cho nó.
Nhưng giờ đây, đứa bé từng được nâng niu như công chúa,
lại mặc rách rưới, cổ đeo vòng chó.
“Ai làm?!”
Tiếng gầm của cha tôi khiến cả căn phòng chết lặng, không ai dám thở mạnh.
“Bà nội nói… nó là con chó của cháu…”
Thằng Đản Đản còn chưa nói hết câu đã bị Triệu Tinh Mạn bịt chặt miệng, mặt cắt không còn giọt máu.
Tôi thở dốc, vội nói:
“Ba, Khê Khê sốt cao và ngất rồi, phải đưa đi bệnh viện ngay!”
Các vệ sĩ phía sau lập tức bế con tôi chạy ra cửa.
Mẹ chồng thấy vậy liền gào ầm lên:
“Con bé ranh đó mà cũng phải đưa đi viện sao? Lãng phí tiền! Uống nước nóng là khỏi!”
Cha tôi quay đầu lại nhìn, khí thế của người đứng đầu thương giới bộc phát,
bà ta im bặt trong tích tắc.
Lúc này, Thẩm Hoài Xuyên mới bắt đầu lắp bắp, giọng run run:
“Ngài… ngài là ai?”
Cha tôi lạnh lùng nhếch môi:
“Không ngờ lần đầu gặp con rể, lại là khi mày dắt tiểu tam đến chào bố vợ!”
“Thẩm Hoài Xuyên, mày giỏi lắm! Dám đối xử với con gái của Diệp Tu như thế này à?!”
Cả căn phòng im phăng phắc,
đến tiếng thở cũng trở nên nặng nề.
Hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía tôi:
kinh hoàng, sợ hãi, bối rối, ngỡ ngàng…
“Cô ấy… thật sự là người nhà họ Diệp sao?”
“Trời ạ, Thẩm Hoài Xuyên to gan thật! Dám cắm sừng con gái Diệp Tu à?!”
“Còn là với chị dâu ruột của mình nữa, kinh tởm không chịu nổi!”
Tôi nhìn thẳng, từng bước tiến về phía Thẩm Hoài Xuyên, rồi vung một cái tát như trời giáng vào mặt anh ta:
“Hoang tưởng, đúng không?”