Hình như tôi đã từng thấy anh ấy ở góc một tờ báo.
Khuôn mặt đẹp trai đến mức khó tin, phần miêu tả về anh ấy trên báo chỉ có vài dòng ngắn ngủi.
Nhưng tôi không biết chữ.
Tuy nhiên, đã được lên báo thì chắc chắn là anh hùng lập công cho tổ quốc.
Ánh mắt tôi nhìn anh ấy bỗng chứa đầy kính trọng và ngưỡng mộ.
Có lẽ tôi nhìn anh ấy quá lâu, anh có chút ngượng ngùng, ho khẽ một tiếng rồi tự giới thiệu.
“Tôi là Hàn Gia Hòa, vừa mới điều đến đây, nếu cô bị ấm ức, cứ yên tâm nói với tôi, tôi sẽ giúp cô dạy dỗ hắn ta.”
Anh chắc hẳn đã đoán được mối quan hệ giữa tôi và Lâm Hoài Cảnh.
Nhưng cứ dây dưa mãi thì chẳng có nghĩa lý gì.
Tôi nở một nụ cười tươi với anh, lấy từ trong túi ra gói vải đỏ bọc tiền, đặt vào tay anh.
“Đây là năm trăm đồng, có thể dùng để cải thiện bữa ăn cho mọi người bảo vệ Tổ quốc, cũng coi như là tấm lòng của tôi dành cho đất nước.”
Thật ra chỉ cần ba mươi đồng là đủ để tôi và Lâm Hoài Cảnh tổ chức một đám cưới khá tươm tất.
Năm trăm đồng đối với bất kỳ ai cũng là một khoản tiền lớn, vẻ mặt của Hàn Gia Hòa đột nhiên nghiêm lại, mang theo khí chất sát phạt và áp lực đầy máu lửa khiến tôi sợ hãi, nuốt khan một cái, vô thức lùi lại một bước, giọng nói run rẩy giải thích:
“Đồng chí… đừng hiểu lầm, đây không phải tiền tôi ăn cắp đâu, đây là tiền tuất của cha tôi – người đã hy sinh vì Tổ quốc, mẹ tôi trước khi mất đã dặn tôi giữ lại để kết hôn với Lâm Hoài Cảnh.”
“Nhưng tình cảnh hiện tại chắc đồng chí cũng thấy rồi, tôi không muốn dây dưa nữa, chi bằng quyên góp cho mọi người, làm việc có ý nghĩa hơn.”
“Đồng chí nữ, cô chắc chứ?”
Hàn Gia Hòa nghiêm nghị hỏi, giọng nói tôn trọng.
“Năm trăm đồng không phải là số tiền nhỏ, nếu cô chắc chắn muốn quyên góp cho chúng tôi, tôi phải dẫn cô đi gặp doanh trưởng của chúng tôi.”
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Tôi chắc chắn, đồng chí yên tâm, tôi sẽ không hối hận đâu.”
“Mấy năm qua tôi tiết kiệm được khá nhiều, nếu sau này mọi người cần, tôi còn có thể quyên thêm mười mấy đồng.”
“Nhưng gặp doanh trưởng thì… không cần đâu…”
“Tô Nhụy!”
Tiếng Lâm Hoài Cảnh kiềm chế cơn giận vang lên bên cạnh, cắt ngang lời tôi.
Anh sải bước nhanh đến, lấy lại gói vải đỏ từ tay Hàn Gia Hòa, tiện tay nhét vào túi mình, đứng chắn giữa tôi và Hàn Gia Hòa, cúi đầu xin lỗi anh ấy.
“Xin lỗi, đồng chí, đây là em gái tôi, tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, không biết số tiền này có ý nghĩa gì, tôi sẽ về dạy dỗ cô ấy cẩn thận…”
“Dạy dỗ tôi?”
Tôi nhìn anh, rồi nhìn Thẩm Uyển đang bám chặt bên cạnh anh, cười khổ.
“Lâm Hoài Cảnh, ba mẹ tôi chỉ sinh tôi một đứa con gái, anh lấy tư cách gì để dạy dỗ tôi?”
“Còn nữa, số tiền này không phải cho anh, trả lại cho tôi.”
4.
Đây là lần đầu tiên tôi làm trái lời anh ấy.
Lâm Hoài Cảnh trừng lớn mắt đầy kinh ngạc, dưới ánh nhìn oán hận của Thẩm Uyển, anh kéo tay tôi sang một bên, hạ giọng quát.
“Em làm loạn gì thế? Chỉ vì anh và Uyển Uyển thân thiết hơn chút thôi sao?”
“Không phải em nói số tiền đó là cho anh dùng sao?”
Vừa nói, anh vừa chuẩn bị nhét gói vải đỏ vào túi mình.
“Nếu em không giữ cẩn thận được, thì cứ để anh giữ hộ.”
“Không cần!”
Tôi quả quyết từ chối, vươn tay giật lấy gói tiền.
“Lâm Hoài Cảnh, đó là số tiền cha mẹ tôi để lại cho tôi, không phải để cho anh.”
Tôi buồn bã liếc nhìn Thẩm Uyển đang đứng sau lưng anh, giật lại gói tiền và nắm chặt trong tay.
“Hơn nữa, anh và Thẩm Uyển vừa nãy… tôi đã nhìn thấy rồi, mọi người cũng đều thấy.”
Sắc mặt Lâm Hoài Cảnh thoáng chút bối rối, Thẩm Uyển thấy tôi lấy lại gói tiền thì biểu cảm thay đổi, vội vàng bước lên nhẹ giọng.
“Nhụy Nhụy, em hiểu nhầm rồi, anh Lâm chỉ coi em là em gái thôi. Anh ấy biết chúng ta chơi thân từ nhỏ nên mới quan tâm em hơn chút thôi.”
Khoé mắt tôi đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào.
“Trước mặt bao nhiêu người mà hai người còn ôm nhau, vậy mà nói chỉ là em gái sao?”
“Lâm Hoài Cảnh, tôi không biết chữ, nhưng tôi không ngốc.”
Tôi nhìn Thẩm Uyển từ trên xuống dưới, rồi cúi đầu nhìn bộ váy vá chằng vá đụp của mình, lòng càng thêm uất ức.