Mắt tôi cay xè, nhưng tôi cố ép mình không rơi lệ — vì đã chẳng còn ai lau nước mắt cho tôi nữa rồi.
Chu Tử An liếc thấy sắc mặt tái nhợt của tôi qua khóe mắt, liền chủ động gắp cho tôi và con trai mỗi người một miếng thịt:
“Em dâu, em cũng ăn nhiều một chút đi. Tử An đã mất rồi, em dù không vì bản thân thì cũng nên nghĩ đến cháu trai.”
Anh ta nói một cách tự nhiên, với vai trò là “anh chồng”, thể hiện sự quan tâm đúng mực như thể người tên Tử An vừa được nhắc đến kia chẳng hề là chính anh ta.
“Bác ơi, để cháu gắp cho mẹ là được rồi!”
Nhưng ngay giây tiếp theo, con trai tôi lại cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bỏ vào bát tôi, sau đó ngoan ngoãn trả lời Chu Tử An.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Tử An lập tức thay đổi, thậm chí còn lỡ tay làm đổ cả bát đũa.
Bởi vì đây là lần đầu tiên con trai tôi gọi anh ta là “bác”, trước đây dù anh ta có sửa thế nào, thằng bé cũng chưa từng gọi là “bác”, mà vẫn luôn gọi là “ba”.
Nhưng hôm nay, hai tiếng “bác” ấy lại giống như một tiếng sét đánh, vang vọng dữ dội trong đầu anh ta.
“Lạc Lạc, con… trước đây con chẳng phải vẫn luôn nhận nhầm bác là ba sao, sao hôm nay lại sửa rồi?” Anh ta nhìn con trai, cố giữ bình tĩnh mà lên tiếng.
Con trai tôi chỉ cười, ngẩng đầu nhìn anh ta:
“Bác ơi, trước đây là tại con còn nhỏ, nên mới nhận nhầm bác là ba. Giờ con đã hiểu chuyện rồi, con biết ba con đã mất từ ba năm trước rồi. Bác yên tâm, sau này con sẽ không gọi sai nữa đâu!”
Chu Tử An nghe xong thì sững sờ hồi lâu, không thốt nổi một lời phản bác, cuối cùng chỉ có thể gượng cười vài tiếng:
“Thật sao, vậy thì tốt.”
Nhưng ánh mắt anh ta lại không ngừng đảo qua đảo lại giữa tôi và con trai, như muốn tìm kiếm chút manh mối nào đó từ nét mặt của chúng tôi.
Còn tôi và con trai thì chẳng hề để tâm đến anh ta, chỉ cúi đầu tập trung ăn cơm.
Điều này khiến Chu Tử An càng thêm bối rối, liên tục nhìn về phía chúng tôi, cuối cùng không nhịn được nữa mà mở miệng dò hỏi:
“Dù bác không phải là ba ruột của Lạc Lạc, nhưng bác vẫn xem con như con ruột. Sau này đừng khách sáo như vậy, chúng ta là người một nhà mà.”
“Có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với bác, đừng ôm hết vào người.”
Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Là vì con trai không gọi anh ta là “ba” nữa nên mới bắt đầu hối hận sao?
Nhưng chính anh là người đã chọn giả chết mà, chính anh là người bỏ rơi con trai.
Tôi đặt đũa xuống, đưa con trai đã ăn xong đứng dậy rời khỏi bàn.
Trước khi đi, tôi không còn giống trước đây mà cảm ơn anh ta vì đã chăm sóc con, mà chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của Chu Tử An, để lại một câu:
“Anh nói đúng, dù có thân thế nào, anh cũng không phải là ba ruột của Lạc Lạc. Mẹ con tôi, tự mình sống tốt được.”
4
Sáng sớm hôm sau, tôi đến trung tâm thương mại, mua cho con trai món kẹo sữa và bánh ngọt mà thằng bé đã muốn ăn từ lâu.
Cuối cùng tôi bước tới khu vực lễ cưới, chỉ vào một bộ hỉ phục đỏ rực xinh đẹp, bảo nhân viên lấy xuống để tôi thử.
Từ phòng thử đồ bước ra, nhìn bản thân trẻ ra mấy tuổi trong gương, chính tôi cũng ngẩn người.
Nhân viên nhìn tôi càng tươi cười nồng nhiệt:
“Cô sắp cưới đúng không? Màu đỏ là may mắn nhất đấy! Người đến đây thử đồ cưới không ít, mà cô là người đầu tiên mặc bộ này lại đẹp đến vậy.”
Nhưng tôi lặng lẽ cởi bộ đồ ra, chỉ vào một bộ có màu nhạt hơn, bảo nhân viên gói lại.
Bởi vì, phụ nữ góa chồng khi tái giá không thể mặc đồ đỏ.
Khi tôi xách đầy túi bước ra khỏi trung tâm thương mại, thì bất ngờ chạm mặt Chu Tử An đang cùng chị dâu đi dạo phố.
Anh ta trông thấy tôi thì thoáng sững người, sau đó gượng gạo lên tiếng chào hỏi:
“Em dâu, sao hôm nay lại ra ngoài mua sắm vậy?”
Từ khi anh ta “giả chết”, tôi hầu như không bước ra khỏi nhà, lại càng không rảnh rỗi mà đi mua sắm. Giờ đột nhiên thấy tôi xách nhiều túi thế này, khiến anh ta khá bất ngờ.
Tôi không muốn dây dưa thêm với anh ta, bèn qua loa lấy một lý do để lấp liếm.
Nhưng lúc đi lướt qua nhau, ánh mắt anh ta liếc thấy một góc hỉ phục thò ra khỏi túi, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Ngày trước chúng tôi cũng từng mua đồ cưới ở đây, chỉ là khi đó bộ hỉ phục là màu đỏ tươi.