10

Tôi liên hệ với luật sư giỏi nhất trong ngành.

Chỉ đưa cho cô ấy xem đoạn video kia.

Luật sư ngay lập tức hiểu rõ mong muốn của tôi.

Cô ấy đặt tay lên mu bàn tay tôi, dịu dàng nhưng kiên định nói:

“Cô yên tâm, thứ gì đáng lấy, tôi sẽ giúp cô lấy được.”

Tôi cười nhẹ, bổ sung:

“Không chỉ thứ đáng lấy, mà thứ không đáng cũng phải lấy.”

Ninh Mông bật cười khẽ trong đầu:

【Này, cô có hơi ngông cuồng quá không?】

Tôi bực mình:

“Đã là nữ chính trong tiểu thuyết rồi, không ngông cuồng thì còn gì thú vị?”

Ninh Mông:

【Được, được, được!】

Hai ngày sau, sáng sớm.

Tôi mở cửa, suýt nữa lại giẫm lên người.

Tần Sở ngồi bệt trước cửa nhà, cả người tiều tụy đến mức tôi mất ba giây mới nhận ra anh ta.

Tần Sở luôn là người cực kỳ để ý đến hình tượng.

Nhưng lúc này, râu ria lởm chởm mấy ngày không cạo, mắt đầy tơ máu, tóc tai rối bù.

Trên trán có một vết thương đã khô máu, vệt máu loang lổ dính trên áo vest.

Tim tôi theo quán tính nhói lên một chút.

Tôi cau mày hỏi:

“Anh làm sao thế?”

Chỉ một câu đơn giản, lại khiến mắt anh ta đỏ lên.

Tần Sở chật vật chống tay đứng dậy, cố gắng mỉm cười:

“Không sao cả, trên đường đến đây anh bị xe tông nhẹ thôi.”

Tôi gật đầu hiểu chuyện:

“Ồ, uống nhiều nước nóng vào.”

Anh ta lấy ra một tập tài liệu, đưa cho tôi.

Tờ giấy trong tay anh ta khẽ run lên trong không trung.

“Đây là hợp đồng chuyển nhượng công ty, anh đã ký xong rồi.”

Tôi nhận lấy, lật xem qua.

Vô điều kiện chuyển nhượng tập đoàn Tần thị sang tên Ninh Mông.

Tần Sở mỉm cười, đưa tay lau vệt máu và bụi bẩn trên mặt:

“Mọi thứ của anh đều là của em, vốn dĩ nên là của em.

“Em yêu, mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều.

“Trên đời này, chẳng có gì quan trọng hơn em cả.

“Em muốn gì, anh cũng có thể dâng lên bằng hai tay.

“Anh đã làm sai, trong lòng em chắc chắn đã có một vết nứt.

“Điều duy nhất anh có thể làm là bù đắp, cố gắng lấp đầy vết nứt đó, để có thể một lần nữa có được em.”

Anh ta vẫn cười, nhưng một giọt nước mắt lại lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt trái.

“Em yêu, mẹ anh mất khi sinh em trai, ba anh tự sát sau khi phá sản.

“Khi cả thế giới vứt bỏ anh, chính em là người đã kéo anh lại trước bờ vực.

“Chính em đã nói với anh rằng, anh vẫn còn có người cần anh.

“Anh chỉ còn lại em thôi, em là người thân duy nhất của anh.

“Chỉ cần em không rời xa anh, chỉ cần không ly hôn, thế nào cũng được.

“Thật đấy.”

Anh ta nói rất chân thành, rất tận đáy lòng.

Đủ để khiến người ta xúc động.

“Nhưng Tần Sở,” tôi bình tĩnh hỏi, “anh biết rõ những điều đó sẽ khiến tôi đau lòng, sẽ làm tôi tổn thương.

“Vậy mà anh vẫn làm.

“Anh yêu tôi nhiều đến vậy, sao anh nỡ lòng nào?”

Anh ta nhíu chặt mày, như thể rơi vào một nỗi thống khổ tận cùng.

Một lúc sau, giọng anh ta khản đặc:

“Bởi vì anh sợ mình sẽ phát điên.”

Tôi nhíu mày:

“Gì cơ?”

Tần Sở nhìn sâu vào mắt tôi, chậm rãi nói:

“Bản chất của anh là một kẻ điên.

“Mỗi đêm, anh chỉ có thể ngủ được bốn tiếng, sau đó mở mắt đến sáng.

“Bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, anh sẽ nhớ tới cảnh mẹ anh ôm bụng bầu bị ba đánh, nhớ tới tiếng gào khóc thảm thiết và những vũng máu đỏ thẫm.

“Hoặc là những nhà đầu tư từng cố ý làm khó anh, những cấp dưới đã phản bội anh, những kẻ cấp trên từng lợi dụng anh.

“Khuôn mặt giả tạo của bọn họ cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, khiến anh phát điên!

“Em yêu, từng bước để có được ngày hôm nay, anh không dễ dàng gì.

“Anh đã dốc hết máu và mồ hôi, chỉ để thực hiện lời hứa với em.

“Nhưng anh cũng chỉ là con người, cũng có lúc bực bội, thất vọng, phát điên.

“Nhưng anh không muốn để em chứng kiến những điều đó.

“Em là báu vật của anh, là công chúa của anh.

“Anh sợ em nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của anh sẽ khiếp sợ, sẽ ghê tởm anh.”

Tôi nghiêng người tựa vào khung cửa, nhàn nhạt nói:

“Thế nên anh tìm Cố Thính Lan?”

Ánh mắt anh ta trốn tránh:

“Ba cô ta từng là tài xế theo ba anh nhiều năm.

“Sau khi ba anh mất, ông ấy cưu mang anh một thời gian, anh mang ơn họ.

“Cô ta không biết vì sao lại cứ quấn lấy anh, dù có bị đánh chảy máu đầu cũng không chịu đi.

“Anh chưa từng yêu cô ta.

“Sau khi cưới em, vì không nỡ để em mạo hiểm sinh con, nên anh nghĩ cứ để cô ta sinh một đứa.”

Ngực tôi như có một ngọn lửa bùng lên.

“Vậy mà anh nói với tôi rằng, anh muốn sống không con cái, nếu thích trẻ thì nhận nuôi là được.

“Đứa trẻ anh định bắt tôi nuôi, chẳng phải chính là con cô ta sao?”

Ánh mắt Tần Sở vừa đau khổ vừa lưu luyến:

“Em yêu, dù là cách nào, chỉ cần đạt được mục đích là được, đúng không?”

Tôi giơ ngón tay cái lên:

“Tổng giám đốc Tần đúng là không hổ danh tổng giám đốc Tần.”

Anh ta định chạm vào tôi, nhưng lại rụt tay về:

“Là anh sai.

“Tất cả là do anh tự cho mình cái quyền quyết định.

“Là anh không suy nghĩ đến cảm xúc của em.

“Về sau, anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa.

“Xin em hãy tin anh thêm một lần nữa, được không?”

Tôi hỏi Ninh Mông, người nãy giờ vẫn im lặng trong đầu:

“Chị có muốn nói gì với anh ta không?”

Hai giây sau, Ninh Mông cất giọng:

【Có.】

Dưới sự chỉ dẫn của cô ấy, tôi tìm thấy một chiếc hộp gấm trong phòng ngủ.

Xuống lầu, tôi vừa bước đến bậc thang, Tần Sở đã nhìn thấy hộp gấm trên tay tôi.

Mắt anh ta đỏ hoe:

“Đây là tín vật đính ước của chúng ta?

“Anh còn tưởng ba em đã đập nát rồi vứt đi, không ngờ em vẫn giữ lại…

“Em yêu, anh biết em vẫn còn yêu anh, anh thật sự hối hận…”

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Tôi lặp lại lời của Ninh Mông, “Tôi không phải muốn tha thứ cho anh.”

Tôi lấy ngọc bội từ trong hộp ra, ánh nắng chiếu lên bề mặt, phản chiếu một thứ ánh sáng ôn hòa.

Dù đã được sửa chữa với giá trên trời, nhưng vẫn có thể nhìn rõ những vết nứt.

Ngực tôi chợt nhói lên, mắt hơi mờ đi.

“Hôm đám cưới, anh vừa khóc vừa nói với tôi rằng, cả đời này sẽ không để tôi rơi một giọt nước mắt nào.

“Nhưng sau này, mỗi giọt nước mắt của tôi đều là vì anh.

“Anh nghiêm túc tìm hết lý do để biện minh cho sự phản bội của mình, nào là gia đình, nào là áp lực sự nghiệp.

“Anh nói anh không có lựa chọn khác, là anh bất đắc dĩ.

“Anh nói anh yêu tôi nhất.

“Vậy mà để xoa dịu nỗi đau của mình, anh lại chọn cách đâm tôi một nhát từ sau lưng.

“Anh cảm thấy anh xứng đáng với tôi sao?”

Tôi nhìn anh ta, giọng khẽ run:

“Tần Sở, nếu mười bảy tuổi anh biết những chuyện này, anh có đau lòng thay tôi không?”

“Đúng, tôi vẫn còn yêu anh.

“Nhưng không có nghĩa là tôi không thể rời xa anh.”

Tôi giơ tay, dứt khoát ném miếng ngọc xuống đất.

Tiếng vỡ vụn lanh lảnh vang lên, sắc bén và chói tai.

Tần Sở lảo đảo, suýt nữa không đứng vững.

Tôi chậm rãi nói từng chữ:

“Nếu anh còn chút tình nghĩa vợ chồng, thì khi ký đơn ly hôn, hãy dứt khoát một chút.”

Tôi thu lại ánh mắt, xoay người lên lầu.

“Không tiễn.”

11

Tôi ngồi trong phòng ngủ rất lâu.

Để xoa dịu cảm giác xé toạc nơi lồng ngực và nỗi đau đè nén đến tận đỉnh đầu.

Cắt đứt mối quan hệ 26 năm, chẳng khác gì tự tay chôn cất một người thân.

Tôi hỏi Ninh Mông:

“Chị ổn chứ? Hay đi tìm bạn bè chơi cho khuây khỏa?”

Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng cô ấy cười khẽ, nhưng có chút miễn cưỡng.

【Tôi không có bạn thân hay bạn bè nào cả.】

Tôi hơi bất ngờ:

“Tôi cứ nghĩ tiểu thư nhà giàu phải có cả hội chị em, suốt ngày mở tiệc champagne, quẩy tưng bừng chứ.”

Ninh Mông đáp:

【Trước đây có. Nhưng chơi lâu rồi thấy chán.

“Ai cũng đối xử với cô thân mật đến mức hoàn hảo, nhưng trong lòng lại tính toán trăm đường.

“Sau này tôi chẳng muốn tốn tiền, tốn thời gian vào những thứ tình cảm giả tạo đó nữa.

“Với tôi, Tần Sở là người bạn tốt nhất. Tôi chỉ muốn đối xử tốt với anh ấy.”】

Cô ấy ngừng lại, cố gắng tự giễu:

【Giờ thì hay rồi, ngay cả một người bạn cũng không còn.】

Tôi lập tức “chậc” một tiếng đầy bất mãn:

“Cái gì? Vậy tôi không phải bạn chị chắc?”

Ninh Mông khựng lại.

Trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, đến mức sống mũi cũng cay cay.

Tôi hét lên:

“Này này này, cảm động thì được, nhưng đừng có khóc nữa! Khóc là xấu lắm đó!”

Ninh Mông lập tức phản kháng, hét to hơn:

【Cô nói bậy! Lão nương khóc cũng đẹp lắm nhé!】

Hai chúng tôi chửi nhau cả buổi.

Tôi chửi đến mức xịt ra một cái bong bóng nước mũi.

Cả hai cùng im lặng nửa giây.

Rồi không nhịn được mà bật cười ha hả.

“Ai đời tiểu thư mà lại chảy nước mũi thế này chứ!”

【Cút đi! Tiểu thư còn đi vệ sinh nữa đó!】

“Chị nói mới nhớ, thật là thối.”

【Câm miệng đi!!!】

Gió thổi lay rèm cửa.

Tiếng chuông gió và tiếng cười đan xen vào nhau.