Giang Dự Bạch không nói gì, chỉ âm thầm đẩy phần ăn sang một bên.

Tôi biết buổi sáng anh phải dậy sớm đưa em trai đến trường, không có thời gian ăn sáng.
Thế nên, ngày thứ ba, tôi lại tiếp tục mang bữa sáng cho anh.
Ngày thứ tư, vẫn vậy.
Ngày thứ năm… vẫn không thay đổi.

Anh không ăn, cũng không vứt.
Chỉ để đó, mặc kệ phần ăn chiếm chỗ trên bàn, đôi khi bận quá mới đẩy gọn sang bên cạnh.
Anh đúng là một người cố chấp đến mức khó hiểu.

Lạnh nhạt?
Chiến tranh lạnh à?
Tôi không sợ. Theo đuổi người mình thích thì làm gì có chuyện thiếu kiên nhẫn?

Cuối cùng, bước ngoặt cũng đến.
Một ngày trời đổ mưa, quản lý dự án – một người chẳng tốt đẹp gì – lại cố tình gây khó dễ cho tôi và Giang Dự Bạch.
Bà ta luôn tìm cách làm khó thực tập sinh, chiếm lấy công lao của người khác, đặc biệt là của anh.

Hôm ấy, bà ta vô cớ bắt anh ở lại làm thêm.
Tài liệu chất cao như núi trên bàn.
Nhưng Giang Dự Bạch vẫn còn phải đi đón em trai đang học lớp 7.

Dù bận đến xoay như chong chóng, anh cũng chỉ khẽ nhíu mày, tăng tốc sắp xếp tài liệu trong tay.
Nhưng làm sao kịp?

Tôi khẽ chọc vai anh.
Anh quay lại, vẻ mặt vẫn còn đầy lo lắng.
Tôi mỉm cười đưa anh chiếc ô:

“Nếu anh bận, cứ đi đi. Ở đây có tôi lo, đống tài liệu này để tôi xử lý cho.”

Giang Dự Bạch im lặng một lúc, như đang cân nhắc thiệt hơn.
Anh không thích nợ ai, lại càng ghét phiền người khác.

Thấy anh cứ do dự mãi, tôi chủ động đề nghị:
“Hay thế này đi, hôm nay tôi giúp anh, mai mốt tôi bận, anh giúp lại là được.”

Lần này, anh không do dự nữa, gật đầu nói:
“Được, cảm ơn.”

Tôi vui đến mức chỉ muốn hét lên — cuối cùng, sau bao nhiêu cố gắng, tôi đã tìm được một khe hở trong lớp phòng thủ của anh!

Sau hôm đó, Giang Dự Bạch bắt đầu nói chuyện với tôi nhiều hơn.
Ban đầu là một câu.
Rồi hai câu.
Ba câu…

Ngày càng thân thiết.
Chúng tôi bắt đầu ăn trưa cùng nhau, tan làm cùng nhau.

Yêu ai thì phải yêu cả những gì thuộc về họ.
Muốn chạm đến trái tim một người, thì phải bắt đầu từ người quan trọng nhất trong lòng họ.

Tôi hiểu rõ điều đó, nên bắt đầu tìm cách tiếp cận em trai anh — Giang Lâm.

6

Giang Lâm còn đang học cấp hai, là một cậu bé ngoan ngoãn, dịu dàng và rất dễ mến.
Chỉ tiếc là sức khỏe không tốt.

Cũng vì thế mà dù Giang Dự Bạch bận rộn cỡ nào, anh vẫn luôn cố gắng đón em trai mỗi ngày.

Từ nhỏ, Giang Lâm đã được chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh — giống như một quả bom hẹn giờ, chẳng biết khi nào sẽ phát nổ.

Và mọi cố gắng, mọi nỗ lực của Giang Dự Bạch…
đến lúc này, tôi đã hoàn toàn hiểu được lý do đằng sau.

Dây thừng mỏng dễ đứt, người khổ thì thường gặp chuyện xui.
Và rồi chuyện ngoài ý muốn cũng thật sự xảy ra — trong giờ thể dục, Giang Lâm đột ngột lên cơn đau tim, phải đưa đi cấp cứu.

Vừa nghe tin, tôi lập tức chạy đến bệnh viện, cũng là lần đầu tiên tôi thấy Giang Dự Bạch cúi đầu cầu xin người khác.

“Tiền phẫu thuật tôi nhất định sẽ lo đủ, xin bác sĩ hãy giúp Tiểu Lâm tìm được nguồn tim phù hợp… tôi cầu xin các người. Trên đời này tôi chỉ còn mình nó thôi.”

Tôi đứng từ xa nhìn anh nắm lấy tay bác sĩ, gần như muốn quỳ xuống.

Từ sau khi ông bà mất, Giang Lâm là người thân duy nhất của anh trên đời.
Tôi không dám bước đến, chỉ có thể trốn trong góc tối, tim nhói từng cơn.

Tiền viện phí thì không khó, cái khó là tìm được một quả tim phù hợp.
Có người may mắn thì sớm tìm được, có người chờ cả đời cũng chẳng có.

Tôi đã âm thầm thanh toán toàn bộ viện phí giúp anh.

Từ đó, Giang Dự Bạch càng trở nên bận rộn.
Tôi gần như không còn thấy anh nghỉ ngơi. Vừa đi làm, vừa túc trực chăm sóc Giang Lâm ở bệnh viện.

Một hôm tôi đến thăm thằng bé, nó cười hồn nhiên hỏi tôi:
“Chị Tiểu Ngữ, chị thích anh trai em đúng không?”

“Nếu là chị thì em giơ cả hai tay tán thành đấy.”

Nhưng rồi nụ cười của nó dần tắt:
“Anh em cô đơn lắm, nếu một ngày nào đó… em không còn nữa, thì em thật sự không yên tâm khi để anh một mình.”

“Xí xí xí, đừng nói linh tinh! Giờ y học hiện đại lắm rồi, nhất định sẽ vượt qua được bệnh tật!”
Tôi cuống quýt cắt ngang lời Giang Lâm.

Lúc đó, Giang Dự Bạch đang đứng ngoài cửa, nghe trọn câu chuyện.
Anh cúi đầu thật thấp, nhưng khi bước vào phòng lại lập tức đeo lên khuôn mặt thản nhiên thường thấy, còn nở một nụ cười dịu nhẹ.

Sau đó, có lần anh rủ tôi đi mua chút đồ ăn.
Giữa đường, anh đột nhiên nói:
“Tiền viện phí… là do em thanh toán, đúng không?”

Tôi khựng lại, lòng bối rối.
Anh là người rất cứng rắn, nếu biết tôi giúp anh chuyện tiền bạc, chắc chắn sẽ không thoải mái.

Rõ ràng tôi đã dùng danh nghĩa quỹ hỗ trợ của gia đình để chuyển tiền, theo lý thì không thể bị phát hiện.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, định mở miệng chối thì anh tiếp lời:
“Hôm đó… anh thấy em đứng ở quầy thu ngân.”