“Cô Cố, bọn em phát hiện Hứa Lạc Lạc và Phó tổng Cố có quan hệ không rõ ràng, nhưng cô ta lại nói ông ấy là Bác ba của mình, nên em mới mời cô đến nhận người.”

Nói xong, Lương Huệ cố tình mở đoạn video ra đưa cho Cố Nhất Minh xem.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng giải thích rằng Cố Nhất Minh là giả mạo, thì đã ăn ngay một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt, đầu tôi lập tức ong ong.

Cố Nhất Minh vung tay, nhìn tôi đầy ghê tởm.

“Con tiện nhân, mày dám dụ dỗ bố tao, phá hoại gia đình người khác, làm tiểu tam mà không biết xấu hổ à?”

Nghe Cố Nhất Minh nói xong, đám người xung quanh lập tức lao vào hành hung tôi.

“Tôi đã nói rồi mà, con nhỏ này không phải thứ tốt lành gì, cô Cố còn nói không quen biết nó, chắc chắn là con tiểu tam không biết xấu hổ!”

“Người như vậy không xứng học ở trường chúng ta, làm ô uế môi trường học đường.”

“Tôi đã báo cáo với giáo viên rồi, nhất định phải đuổi học loại người này.”

Bọn họ kéo áo tôi, còn Hứa Húc đứng trên cao nhìn tôi đầy khinh miệt.

“Hứa Lạc Lạc, nể tình trước đây của chúng ta, nếu bây giờ cô nhận sai, rút khỏi mối quan hệ với Phó tổng Cố, trả lại khoản đầu tư của nhà họ Cố cho nhóm tôi, tôi sẽ nói giúp cô với giáo viên, để cô không bị đuổi học.”

Tôi hất mạnh những kẻ đang đụng chạm tôi ra, xông thẳng tới trước mặt Cố Nhất Minh, túm tóc cô ta, đè xuống đất.

Ngay lập tức, không ai dám lại gần tôi thêm nữa.

Tôi đè đầu Cố Nhất Minh, bóp cằm cô ta, tức giận mắng:

“Không cần biết cô giả mạo chị họ tôi bằng cách nào, nhưng hôm nay cô dám bịa chuyện bôi nhọ tôi, tôi nhất định sẽ làm rõ trắng đen.”

Sau đó tôi quay sang nhìn đám người còn lại.

“Tôi đã báo công an rồi. Đúng sai thế nào, cứ chờ cảnh sát đến phân xử.”

Nghe tôi nói báo cảnh sát, mọi người lập tức hoảng sợ. Dù sao cũng là sinh viên đại học, nếu dính đến tiền án thì cả đời khó mà rửa sạch vết nhơ.

Bọn họ ngay lập tức quay sang nhìn Hứa Húc, định đẩy hết trách nhiệm sang hắn và Lương Huệ Huệ.

“Hứa Húc, vừa rồi chúng tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho cậu thôi đấy nhé, cậu không thể để chúng tôi chịu tội thay được đâu.”

Hứa Húc lại ra vẻ chẳng hề để tâm.

“Sợ gì chứ? Mấy người có làm gì sai đâu. Nó đã dám làm tiểu tam thì đáng bị phỉ nhổ. Dù có đến đồn công an, mất mặt cũng là nó thôi.”

Nói xong, Hứa Húc lại quay sang tôi.

“Hứa Lạc Lạc, cô nên biết điểm dừng đi. Chỉ cần cô trả lại khoản đầu tư của nhà họ Cố cho nhóm tôi, chuyện này tôi xem như chưa từng xảy ra, chúng ta chia tay trong hòa bình.”

Chương 6

Tôi tức đến nghẹn họng, trông bộ dạng Hứa Húc cứ như thể tôi là người vô lý vậy.

Chưa đợi cảnh sát đến, thầy giáo đã đến trước.

Sau khi xem xong đoạn video trong điện thoại của Hứa Húc, ánh mắt thầy nhìn tôi đầy khinh miệt.

“Hứa Lạc Lạc, tôi biết giới trẻ bây giờ hay thích đi đường tắt, nhưng những chuyện vi phạm đạo đức như vậy, mất mặt không chỉ là cô mà còn là cả danh dự của trường chúng ta.”

Thấy thầy giáo đến, Cố Nhất Minh lập tức vênh váo, nép ra sau lưng thầy, rồi chỉ tay chửi tôi.

“Thầy, cô ta chính là Hứa Lạc Lạc đúng không? Cô ta dụ dỗ bố tôi, phá hoại gia đình người khác, lại còn dám đánh tôi! Thầy nhất định phải xử lý cô ta nghiêm khắc! Nhà họ Cố chúng tôi mỗi năm quyên góp cho trường hàng chục triệu, không phải để tôi bị bắt nạt như thế này đâu! Nếu không cho tôi câu trả lời thỏa đáng, tôi sẽ bảo bố tôi và bác tôi dừng tài trợ cho trường.”

Nghe thấy Cố Nhất Minh là người nhà họ Cố, vẻ mặt thầy lập tức nghiêm nghị.

“Cô Nhất Minh cứ yên tâm, tôi sẽ báo cáo lên ban giám hiệu, lập tức xử lý Hứa Lạc Lạc, buộc thôi học.”

Những người vây xem xung quanh lập tức hùa theo lấy lòng Cố Nhất Minh.

“Cô Cố, bọn em đều là sinh viên nghèo được nhà họ Cố tài trợ mới có cơ hội học hành. Mong cô đừng vì một kẻ rác rưởi như cô ta mà liên lụy đến tụi em.”

Lương Huệ Huệ kéo Hứa Húc đến trước mặt Cố Nhất Minh.

“Cô Cố, cảm ơn sự tài trợ của nhà họ Cố đối với tụi em. Giờ Hứa Lạc Lạc gây ra chuyện thế này, bọn em nhất định sẽ cùng nhau đứng ra tố cáo cô ta, cho cô một câu trả lời hài lòng.”

Tôi lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở:

“Nhà họ Cố chưa bao giờ có người tên là Cố Nhất Minh. Cô ta là giả mạo. Phó tổng Cố thực sự là Bác ba của tôi.”

Thầy giáo cười khẩy đầy khinh thường.

“Hứa Lạc Lạc, đến nước này còn cứng miệng. Từ hôm nay, cô bị đuổi học. Trường chúng tôi không chứa chấp loại người đạo đức bại hoại như cô.”

Lương Huệ Huệ tỏ rõ vẻ hả hê, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn tôi.

“Chị Lạc Lạc, không phải em không muốn giúp chị, nhưng gần như cả trường này đều được nhà họ Cố tài trợ, bọn em không thể vì chị mà đánh mất cơ hội học hành khó khăn lắm mới có được.”

Tôi nhìn thầy giáo, hỏi:

“Thầy không có bằng chứng xác thực nào, dựa vào đâu mà định đuổi học em? Chỉ nghe lời một phía đã định tội, thầy làm giáo viên như vậy có đáng mặt không?”

Thầy chẳng buồn quan tâm.