Trong cuộc thi khởi nghiệp, Hứa Húc và cô bạn thanh mai Lương Huệ Huệ đề xuất muốn làm nhóm trưởng để giành suất tuyển thẳng lên cao học.

Tôi vì lợi ích chung nên đã thẳng thắn từ chối. Sau đó, Lương Huệ Huệ rút khỏi cuộc thi, bị bố mẹ đưa về vùng núi sâu để gả đi.

Nhóm của tôi thì đoạt giải quán quân, trở thành những gương mặt mới nổi trong giới thương mại, cả nhóm đều được tuyển thẳng.

Sau này, tôi kết hôn với Hứa Húc. Trong buổi tiệc mừng công ty niêm yết được tổ chức trên du thuyền, Hứa Húc bất ngờ nhân lúc tôi không để ý, đạp tôi – một người phụ nữ mang thai sáu tháng – xuống biển, lạnh lùng nhìn tôi chết đuối.

Tôi điên cuồng hỏi anh ta tại sao.

Hứa Húc lạnh mặt đáp:

“Nếu không phải vì cô ích kỷ chiếm vị trí nhóm trưởng, Huệ Huệ đã không bị ép kết hôn, mang thai rồi bị chồng bạo hành đến chết.”

Khi mở mắt ra, tôi quay về đúng ngày cô sinh viên nghèo kia đề nghị làm nhóm trưởng.

“Chị Lạc Lạc, em chỉ còn thiếu chút tín chỉ nữa là đủ điều kiện xét tuyển cao học rồi. Làm nhóm trưởng nhóm thi khởi nghiệp sẽ được cộng điểm. Chị nhường vị trí đó cho em được không?”

Nghe câu nói quen thuộc ấy, toàn thân tôi run lên, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, lập tức nhận ra mình đã trọng sinh.

Trở lại thời điểm Lương Huệ Huệ đề nghị được làm nhóm trưởng của nhóm thi khởi nghiệp.

Kiếp trước, tôi suy nghĩ đến việc Huệ Huệ không phải sinh viên chuyên ngành tài chính, mà bố mẹ tôi lại nói sẽ đầu tư cho nhóm và mời chuyên gia hướng dẫn, nên tôi lấy lý do không phù hợp để từ chối cô ấy.

Tôi còn nói nếu kết quả nhóm tốt, cả nhóm đều có cơ hội được tuyển thẳng, bảo cô ấy cứ chờ xem. Nhưng cô ấy lại nghĩ tôi cố tình làm nhục mình, chủ động bỏ học, theo bố mẹ về vùng núi sâu lấy chồng.

Sau đó, nhờ mối quan hệ của gia đình, tôi tìm được nguồn đầu tư cho nhóm, cuối cùng nhóm tôi giành được quán quân, cả nhóm được tuyển thẳng, trở thành ngôi sao mới nổi trong giới kinh doanh.

Ba năm sau, tôi kết hôn với Hứa Húc. Lúc tôi mang thai, anh ta kế thừa công ty nhà tôi, công ty mà nhóm chúng tôi sáng lập cũng niêm yết thành công, Hứa Húc trở thành nhân vật nổi bật, hào quang rực rỡ.

Anh ta lấy cớ tổ chức tiệc chúc mừng, gọi tôi lên du thuyền, rồi nhân lúc tôi không phòng bị, đạp tôi – người đang mang thai sáu tháng – xuống biển. Máu của đứa trẻ nhuộm đỏ cả mặt nước.

Tôi cầu xin anh ta cứu lấy con mình, anh ta lại cười lạnh, dùng đá đập vào tôi.

“Ngày đó, nếu không vì cô ích kỷ ép Huệ Huệ rút lui, cô ấy đâu phải chịu cảnh bạo hành đến chết khi mang thai. Đây là món nợ cô phải trả.”

Lúc này tôi mới hiểu, hóa ra Hứa Húc đã hận tôi vì chuyện của thanh mai nhiều năm như vậy.

Tôi không nói gì, Hứa Húc nhíu mày khó chịu, kéo tay tôi.

“Hứa Lạc Lạc, cô nghe thấy không? Huệ Huệ cần vị trí nhóm trưởng này hơn cô, nhường cho cô ấy đi.”

Nghe giọng nói đầy mất kiên nhẫn của Hứa Húc, tôi hoàn hồn lại, nhìn Lương Huệ Huệ đang tỏ vẻ đáng thương bên cạnh, tôi khẽ cười lạnh.

“Lúc đầu chẳng phải chính các người nói ai có thể kéo được đầu tư, ai đóng góp lớn nhất thì làm nhóm trưởng sao? Giờ tôi kiếm được đầu tư rồi, lại định trở mặt sao?”

Nghe tôi nói vậy, nước mắt Lương Huệ Huệ lập tức trào ra như suối.

“Chị Lạc Lạc, em không có ý đó, em chỉ muốn chuyên tâm học hành thôi. Em là con gái vùng núi, nếu không được tuyển thẳng cao học thì phải về quê lấy chồng. Em xin chị thương em một chút.”

Vừa dứt lời, cô ta lập tức quỳ xuống trước mặt tôi.

Hành động đó ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả lớp, mọi người lần lượt đi tới.

Lương Huệ Huệ khóc càng thêm thảm thương.

“Chị Lạc Lạc, em thật sự không muốn về vùng núi lấy một ông già! Em xin chị, đừng ép em phải bỏ học.”

Chương 2

Đám đông nghe vậy liền nổi giận.

“Hứa Lạc Lạc, cô đang làm cái gì vậy? Dựa vào đâu mà ép Huệ Huệ bỏ học? Cô ác độc quá rồi đó!”

“Dù Huệ Huệ nghèo, nhưng cũng không thể bị bắt nạt như vậy chứ!”

“Hứa Lạc Lạc, cô dựa vào việc nhà có tí tiền rồi bắt nạt người khác hả? Thật quá đáng mà.”

Hứa Húc kéo tay tôi, giọng đầy đạo lý:

“Lạc Lạc, trước kia em có bướng bỉnh thật, nhưng chuyện này liên quan đến tương lai của Huệ Huệ, em không thể hủy hoại cô ấy chỉ vì một vị trí nhóm trưởng được. Với em, nó đâu quan trọng gì.”

Nghe câu này, tôi giận đến mức muốn nổ tung.

Ngày trước các người chỉ vì tôi là nhóm trưởng mà bắt tôi gánh hết trách nhiệm, thức đêm viết đề án thì sao không để Huệ Huệ làm đi?

Tôi phải hạ mình cầu xin đủ nơi để tìm đầu tư, uống rượu đến nôn mửa thì chẳng thấy Huệ Huệ đâu.

Giờ khi cuộc thi sắp kết thúc, cô ta lại muốn thay tôi, thế mà chỉ dùng một câu nhẹ tênh “chỉ là một vị trí nhóm trưởng thôi”?

Tôi lạnh lùng nói:

“Tôi không ép cô ấy bỏ học. Còn khoản đầu tư cho cuộc thi này là tôi tự tìm được, Lương Huệ Huệ lấy tư cách gì thay thế tôi?”

Hứa Húc cười nhạt, tỏ vẻ không quan tâm.

“Hứa Lạc Lạc, đừng lúc nào cũng đem chuyện đầu tư ra nói mãi. Cô kiếm được đầu tư chẳng qua là nhờ nhóm chúng ta có năng lực. Nếu là Huệ Huệ, chưa chắc đã kiếm được ít hơn cô.”