11
Tôi nhờ cô bạn luật sư chuẩn bị sẵn giấy ly hôn, rồi lên xe ngồi vào ghế phụ của Trình Hoài.
Trên đường cao tốc, Trình Hoài liên tục tìm cách bắt chuyện với tôi, nhưng tôi chỉ lạnh nhạt đáp qua loa, hoàn toàn không để tâm.
Cho đến khi một chiếc xe tải lớn từ bên cạnh rẽ sát vào xe chúng tôi, khiến tay lái của Trình Hoài bị lệch sang một bên.
Anh nhanh chóng giữ lại tay lái, mặt lập tức trầm xuống.
“Là người nhà họ Phó.”
Phó gia – đối thủ làm ăn lâu năm của nhà họ Trình.
Vừa dứt lời, lại một chiếc xe tải khác lao tới tông mạnh vào đuôi xe chúng tôi.
Không kịp phản ứng, đầu tôi đập vào bảng điều khiển.
Nhưng cơn đau mà tôi tưởng sắp đến lại không xảy ra.
Tôi ngẩng đầu lên—là Trình Hoài đã dùng tay phải đỡ lấy trán tôi.
“Chỉ Yên, em không sao chứ?”
Chưa kịp nói gì, phanh xe đột ngột mất tác dụng, ngày càng nhiều xe từ bốn phía lao đến.
Trước khi chiếc xe mất kiểm soát hoàn toàn, Trình Hoài quay sang nhìn tôi.
Thấy gương mặt có phần hoảng hốt của tôi, anh vẫn còn tâm trạng trêu chọc:
“Tiểu thư à, cuối cùng cũng thấy trên mặt em ngoài giận dữ còn có biểu cảm khác rồi đấy.”
“Có điều… lần này chắc chúng ta thật sự chết chung rồi.”
Vừa dứt lời, anh đột ngột bẻ mạnh vô-lăng sang bên trái.
Sau đó lập tức tháo dây an toàn, dùng hết sức ôm chặt tôi vào lòng.
Máu nóng trong khoảnh khắc thấm ướt cả người tôi. Tôi run rẩy tay, cố giữ bình tĩnh để gọi cứu hộ.
Sao chổi thì đi chết một mình đi, đừng kéo theo tôi.
Nhưng ngay lúc tôi vừa cúp máy—
Trình Hoài, mặt mũi trắng bệch, lại cúi xuống hôn lên môi tôi.
Gương mặt góc cạnh sắc sảo của anh dưới ánh đèn lờ mờ dịu lại hoàn toàn, ánh mắt đen lay láy, sáng rực đến đáng sợ.
Như thể sợ sau này không còn cơ hội nữa, Trình Hoài bất chấp máu vẫn đang tuôn ra không ngừng, hôn tôi đầy điên cuồng.
Trước khi ý thức tan biến, tôi chỉ còn nghe thấy giọng anh khàn khàn vang lên từng tiếng gọi tên tôi.
“Chỉ Yên, hãy sống.”
“Hãy sống thay cả phần anh nữa.”
Ấm áp và day dứt.
12
Tôi mơ một giấc mộng.
Trong mơ là lần thứ hai tôi và Trình Hoài gặp nhau.
Hôm đó, anh bị một đám người chặn đánh ở góc tường, toàn thân đầy vết thương.
Kẻ cầm đầu dùng thanh sắt dí vào mặt anh, miệng toàn lời thô tục:
“Thằng con hoang do tiểu tam sinh ra mà cũng có mặt mũi tranh chỗ ngồi với Trình Cẩn à?”
Trình Cẩn là em trai cùng cha khác mẹ của Trình Hoài, con trai chính thất của Trình lão gia.
Nhưng mẹ chính thất sức khỏe yếu, sau khi Trình Cẩn trưởng thành thì qua đời.
Ngay sau đó, Trình lão gia liền đưa Trình Hoài về nhà.
Không ai ngờ, đứa con ngoài giá thú này lại lớn hơn con của chính thất một tuổi.
Hai người còn học chung một trường đại học, cùng một chuyên ngành.
“Đồ tạp chủng, còn dám trừng mắt với tao?”
Suy nghĩ tôi bị cắt ngang—người đàn ông kia đã giơ thanh sắt lên, định đánh vào đầu Trình Hoài.
Lúc đó tôi vốn không định xen vào.
Nhưng tôi chợt nhớ đến hôm qua, khi nhà họ Trình dọn đến gần nhà tôi, con mèo nhỏ của tôi chẳng may chui vào túi nilon rơi xuống hồ.
Là Trình Hoài đã nhảy xuống cứu nó.
Tôi do dự một giây, rồi cắn răng quăng ô xuống, lao tới.
“Dừng tay lại!”
Tôi đuổi bọn chúng đi, cúi đầu nhìn Trình Hoài đang mệt mỏi tựa vào tường, có chút lúng túng.
“Không sao chứ? Mau về xử lý vết thương đi.”
Anh đứng yên, để mặc những giọt mưa rơi trên hàng mi, tụ lại thành hạt rồi rơi xuống.
“Cảm ơn.”
Yết hầu anh khẽ động, giọng nói rất nhỏ.
“Nhưng lần sau gặp tôi, làm ơn coi như không quen biết.”
Anh chống tay lên tường, gắng gượng đứng dậy rồi quay lưng đi.
Lúc đó tôi mới chợt nhận ra—những lời mình vừa nói có lẽ đã vô tình giẫm lên lòng tự trọng của anh.
Mẹ anh qua đời từ khi anh mới 8 tuổi, từ đó sống cảnh nương nhờ nhà người.
Anh làm gì có “nhà” để mà về?
Tôi định lên tiếng giữ anh lại, nhưng Trình Hoài đã khuất bóng.
Vài năm sau đó, chúng tôi không gặp lại nhau.
Cho đến bốn năm sau, trong buổi biểu diễn solo của tôi, khi nhạc nền bị trục trặc ở tiết mục quan trọng nhất—
Trình Hoài đã ngồi sau cánh gà, đàn piano theo nhịp vũ đạo của tôi, giúp tôi hoàn thành trọn vẹn phần biểu diễn.
Khi ấy, anh đã không còn là chàng trai nghèo rách năm nào, mà đã thay thế Trình Cẩn, trở thành người thừa kế của nhà họ Trình.
Lần tái ngộ ấy, anh bắt đầu theo đuổi tôi mãnh liệt.
Chúng tôi cũng từ đó mà đến với nhau.
Trong lễ cưới, anh quỳ một gối trước tôi, long trọng thề nguyện:
“Tôi, Trình Hoài, thề rằng dù là nghèo khó hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh, xinh đẹp hay tiều tụy, thành công hay thất bại, tôi cũng sẽ mãi yêu thương, che chở, tôn trọng và trung thành với cô ấy đến suốt cuộc đời.”
Lúc này, có một tiếng cười không hợp thời vang lên từ phía dưới khán đài—
Là bạn thân của Trình Cẩn.
“Nếu chú rể sau này cũng vụng trộm bên ngoài rồi có con riêng thì sao? Xét về mặt di truyền, chuyện này cũng đâu phải không thể xảy ra, ha ha ha.”
Tất cả tiếng cười nói rộn ràng lập tức im bặt.
Không khí ngượng ngùng bao trùm cả lễ đường, Trình Hoài lúc đó lạnh mặt, nghiêm túc nói rõ ràng từng chữ:
“Nếu tôi có bất kỳ hành vi phản bội nào với Chỉ Yên, tôi sẽ mất hết khả năng sinh sản, cam tâm tình nguyện xuống địa ngục.”
13
“Ba ơi! Ba ơi!”
Tiếng trẻ con the thé vang lên phá tan giấc mơ của tôi.
Vừa mở mắt, tôi đã thấy ngoài cửa phòng bệnh, Kiều Chi đang nắm tay Trình Nặc khóc đến tan nát cõi lòng.
Còn bố mẹ tôi thì ngồi ngay bên giường, sắc mặt đầy phức tạp.
Thấy tôi tỉnh lại, họ như muốn nói điều gì nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ thốt được một câu khô khốc:
“Chỉ Yên, con tỉnh rồi à?”
Nhìn cảnh ấy, tôi đại khái đoán được—bố mẹ tôi và cha Trình Hoài hẳn đã biết đến sự tồn tại của Kiều Chi và đứa bé kia.
Tôi nâng cánh tay yếu ớt, đặt lên đôi tay đan chặt của bố mẹ, dịu giọng nói:
“Không sao đâu bố mẹ, con biết chuyện này từ lâu rồi.”
Thấy tôi không khóc lóc hay nổi giận, họ lại càng xót xa.
Bố tôi lập tức nổi đóa, chẳng buồn giữ hình tượng mà chửi ầm lên:
“Cái thằng Trình Hoài khốn nạn vô liêm sỉ! Năm xưa bố nhìn nó nghiêm chỉnh, tưởng nó là người đàng hoàng, không ngờ nó dám đối xử như thế với con gái bố…”
Chưa dứt câu, tôi đã khẽ ngắt lời:
“Bố, Trình Hoài bây giờ thế nào rồi?”
Dù tôi chỉ bị xây xát ngoài da, nhưng nhìn vào mức độ mất máu và vị trí vết thương của Trình Hoài lúc tai nạn, tôi đoán tình hình của anh chắc không ổn.
Chưa ly hôn mà anh chết thì phiền lắm, tôi không muốn mình còn bị dán cái mác “góa phụ” đâu.
Chờ ly hôn xong rồi, anh muốn chết thế nào cũng chẳng liên quan đến tôi.
Bố mẹ tôi nhìn nhau, rồi đáp với vẻ khó chịu:
“Liệt nửa thân dưới, thận tổn thương nghiêm trọng. Cái con hồ ly tinh kia còn mặt dày dẫn con riêng tới hiến thận.”
“Bố nói chứ, sao đám nhà họ Phó không đâm chết quách nó đi? Biết thế bố mai phục sẵn trên cao tốc mà xử thêm hai nhát. Loại ngu xuẩn nào dám động đến con gái bố…”
Lời của bố tôi chưa dứt thì đã bị tiếng khóc gào thảm thiết ngoài cửa cắt ngang.
“Bác Trình! Tình hình của A Hoài nguy cấp lắm rồi, xin bác cho mẹ con cháu vào nhìn anh ấy một lần thôi…”
Kiều Chi bụng bầu lặc lè, quỳ gối dưới đất, người nghiêng ngả, khóc đến thảm thương khiến người ta xót xa.
Cha Trình Hoài nhìn đám phóng viên chen chúc ngoài sảnh bệnh viện, lại nhìn khuôn mặt Trình Nặc giống hệt Trình Hoài khi còn nhỏ, giọng đầy căm ghét:
“Tiểu tam và con riêng mà cũng biết vác mặt tới à? Mặt mũi nhà họ Trình bị mấy người làm mất sạch rồi!”
Đúng lúc ấy, bác sĩ từ ICU bước ra, sắc mặt nghiêm trọng.
“Người nhà bệnh nhân Trình Hoài đâu? Bệnh nhân nguy kịch, cần phải tiến hành phẫu thuật ghép thận ngay lập tức.”
14
Những chuyện sau đó, thật lòng mà nói, tôi không còn muốn bận tâm nữa.
Sau khi bác sĩ xử lý vết thương cho tôi, tôi chủ động đề nghị về nhà nghỉ ngơi.
Bố mẹ tôi chẳng nói chẳng rằng, thu dọn đồ đạc nhanh chóng, chẳng buồn nhìn lấy cha Trình Hoài hay Kiều Chi một cái, rồi lập tức đưa tôi về nhà.
Về đến nhà, tôi tập trung vào việc hồi phục sức khỏe, dồn toàn bộ tâm trí vào giảng dạy và biên đạo múa, không hề đả động đến bất kỳ chuyện gì khác.
Chỉ có bố tôi là mỗi ngày đều tụ tập hóng hớt tin từ bạn nhà báo thân quen đang túc trực ở bệnh viện.
Chỉ cần có tin xấu gì liên quan đến Trình Hoài, bố liền kể cho tôi nghe, như thể muốn cả nhà cùng vui chung.
Nghe nói hôm đó, sau khi Kiều Chi và Trình Nặc được cho vào phòng bệnh của Trình Hoài, họ lập tức bị anh đuổi ra ngoài.
Trình Hoài điên cuồng gỡ hết máy móc gắn trên người, miệng không ngừng gọi tên tôi, chỉ muốn gặp tôi một lần.
Anh không chịu chấp nhận hiến thận từ Trình Nặc, cũng không chấp nhận việc mình sẽ phải sống trên xe lăn cả đời, ngày nào cũng phát điên trong phòng bệnh.
Cuối cùng là cha anh ra lệnh cưỡng chế, buộc Trình Hoài phải tiến hành ghép thận với Trình Nặc.
Sau ca phẫu thuật, Trình Hoài bỗng trở nên im lặng.
Anh bắt đầu ngoan ngoãn hợp tác điều trị, tích cực phục hồi chức năng.
Thậm chí còn thường xuyên rụt rè hỏi y tá:
“Chờ em khỏe lại, có thể đứng dậy được, vợ em sẽ đến gặp em chứ?”
Nhưng tôi chưa từng đến gặp anh một lần nào, ngay cả mạng xã hội và không gian riêng tư tôi cũng chặn hết.
Trình Hoài ngày này qua ngày khác chờ đợi, rồi lại hết lần này đến lần khác thất vọng.
Cuối cùng, vào một đêm khuya nọ—
Anh cầm con dao gọt hoa quả trên bàn, lạnh lùng rạch mạnh vào cổ tay.