5
Tôi về nhà trước Lục Tùy.
Vừa về đến nơi, tôi lập tức gửi đơn xin nghỉ việc.
Tôi dự định ra nước ngoài học tiếp ngành luật, cần chuẩn bị rất nhiều giấy tờ.
Đang dùng máy tính, một thông báo bất ngờ hiện lên.
Trong thời đại dữ liệu lớn, mọi thứ đều được đề xuất rất chuẩn xác.
Là bài đăng trên Weibo của Tiêu Nguyệt.
Cô ấy chia sẻ một vlog về cuộc sống hàng ngày.
Trong video, Lục Tùy đang đợi cô ở sân bay.
Anh không lộ mặt, chỉ có cánh tay và vạt áo khoác xuất hiện trong khung hình.
Nhưng cư dân mạng đâu phải dạng vừa, họ nhanh chóng truy tìm ra danh tính của anh.
Fan của Tiêu Nguyệt bình luận:
“Nguyệt Nguyệt, người đàn ông này là ai vậy? Tôi ghen tị rồi đấy!”
Tiêu Nguyệt không hề né tránh:
“Mối tình đầu.”
Dưới phần bình luận, có người tiếp tục truy hỏi.
Tiêu Nguyệt dứt khoát kể lại chuyện tình đại học giữa cô và Lục Tùy bằng một bài viết dài.
Cô còn đăng cả một bức thư tình cũ, giấy đã ố vàng, ký tên “Lục Tùy”.
“Là anh ấy theo đuổi tôi đấy.
Anh nói anh thích tôi vì tôi sống rực rỡ, không sợ hãi, không e dè.
Mọi người cũng biết rồi đấy, tôi làm gì cũng thẳng thắn, bộc trực, ghét nhất là che che giấu giấu.
Mà anh ấy cũng thích tôi như thế.
Hồi đại học, tôi ghét học tiếng Pháp, cuối kỳ trượt liền ba môn.
Anh ấy liền tự học tiếng Pháp suốt hai tháng hè, cuối cùng nói còn lưu loát hơn tôi.
Kỳ nghỉ nào cũng kéo tôi ra bổ túc! Đúng là xấu xa!
Nhờ anh ấy kèm cặp, tôi mới vượt qua kỳ thi lại.
Sau đó anh ấy học luôn bằng phụ tiếng Pháp, ép tôi phải tiếp tục học cùng.”
Dưới phần bình luận, có người cảm thán:
“Vậy tại sao hai người lại chia tay? Tiếc quá!”
Tiêu Nguyệt trả lời:
“Tôi không muốn kết hôn.
Anh ấy cũng không muốn tôi bị ràng buộc trong hôn nhân, mà muốn tôi theo đuổi đam mê của mình.”
Có người tiếc nuối, có người xúc động.
Họ nói, đây mới là tình yêu thực sự.
Nhìn những dòng chữ ấy, tôi cảm thấy buồn cười.
“Cười gì vậy?”
Tôi giật mình đứng bật dậy, đưa tay ôm lấy ngực.
Người đàn ông phía sau không biết xuất hiện từ lúc nào, không một tiếng động.
Anh ta làm tôi giật nảy mình.
Rõ ràng anh mới là người có lỗi, tôi có gì mà phải hoảng hốt chứ?
Lục Tùy hỏi:
“Chúng ta là bạn học cấp ba sao?”
Tôi gật đầu:
“Đúng vậy.”
Buồn cười thật.
Kết hôn ba năm, vậy mà anh không hề biết tôi và anh từng là bạn cùng lớp.
6
Lục Tùy rất bận, mỗi ngày đều ở phim trường.
Buổi tối thỉnh thoảng còn có những buổi tiệc rượu không thể từ chối.
Mấy ngày nay, tôi không gặp được anh ta.
Tôi vẫn đi làm như thường lệ.
Vừa đến trường, tôi đã thấy sân trường chật kín người.
Tiêu Nguyệt đến quay phim.
Có một nữ sinh phấn khích reo lên:
“Ngoài Tiêu Nguyệt ra, còn có cả Lục Tùy!”
Bất cứ khi nào ảnh của Lục Tùy xuất hiện trên mạng, nhà họ Lục đều xử lý gọn gàng.
Chính anh cũng không thích phô trương.
Với anh, tài năng làm đạo diễn hay gương mặt điển trai này đều là những ưu thế vượt trội.
Vì vậy, anh không cần dựa vào ngoại hình để thu hút sự chú ý cho tác phẩm của mình.
Tôi đã từng xem những bộ phim do anh đạo diễn.
Không thể phủ nhận, chúng thực sự rất xuất sắc.
Bên tai tôi là tiếng bàn tán háo hức của đám sinh viên:
“Tiêu Nguyệt và Lục Tùy là mối tình đầu của nhau đấy!”
“Lục Tùy chính là đạo diễn của bộ phim trăm tỷ phòng vé năm nay!”
“Anh ấy đẹp trai quá!”
“Liệu có xin được chụp ảnh chung không nhỉ?”
Trên đường đến lớp, tôi vô tình chạm mặt Lục Tùy và Tiêu Nguyệt.
Vốn dĩ tôi không để ý đến anh ta.
Nhưng Tiêu Nguyệt đã gọi tôi trước:
“Thời Âm!”
Cô ấy mỉm cười chào hỏi tôi.
Tôi đứng lặng một chút, rồi gật đầu đáp lại bằng một nụ cười xã giao.
Tin tức trong trường lan truyền rất nhanh.
Vừa tan học, sinh viên đã bàn tán rôm rả:
“Cô ơi, cô quen Tiêu Nguyệt à?
Hồi nãy cô ấy chủ động chào cô luôn đó!”
Tôi và Tiêu Nguyệt, điểm chung duy nhất chính là Lục Tùy.
Nói về mối quan hệ ư?
Cô ấy là bạn gái cũ của Lục Tùy.
Còn tôi, sắp trở thành vợ cũ của anh ta.
Tôi cười nói:
“Mối tình đầu của cô ấy chính là chồng cũ của tôi.
Các em nghĩ sao?”
Lũ sinh viên sững sờ nhìn tôi.
Có người hét lên:
“Vậy chẳng phải là tình địch sao?!”
Ngay sau đó, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn về phía hai người đứng phía sau tôi.
Tôi cũng ngước lên nhìn.
Quả nhiên, là Lục Tùy và Tiêu Nguyệt.
Một sinh viên trêu đùa:
“Cô giáo đừng đùa chứ!
Đạo diễn Lục sao có thể là chồng cũ của cô được?”
Lục Tùy nhìn tôi, đôi môi mấp máy, hàng mày nhíu chặt:
“Cô giáo của các em nói sai rồi.
Tôi là cô ấy…”
“Chồng…”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Nguyệt đã khẽ mím môi cười, đôi môi đỏ rực khẽ cong lên:
“Muốn ký tên chụp ảnh chung không?
Bây giờ tôi có thời gian đấy, ai muốn thì lại đây nào~”
Lũ sinh viên lập tức ào lên vây lấy cô ấy.
Có người còn đề nghị:
“Chị Nguyệt Nguyệt ơi, em có thể đứng bên cạnh chị, còn chị đứng cạnh đạo diễn Lục không?”
Lục Tùy cau mày, còn Tiêu Nguyệt thì chủ động khoác lấy tay anh.
Một sinh viên lập tức nhét điện thoại vào tay tôi, vui vẻ nói:
“Cô giáo ơi, phiền cô chụp giúp em một bức với ‘báo báo mèo mèo’ nhé!”
Nghe thấy cụm từ “báo báo mèo mèo”, tôi chợt nhớ ra dạo gần đây người ta hay dùng từ này để ghép cặp CP.
Lục Tùy nhìn tôi một cái, có vẻ định rút tay ra khỏi tay Tiêu Nguyệt.
Tôi cười nhàn nhạt, nói:
“Có thể đứng sát thêm một chút.”
7
Lục Tùy chen ra khỏi đám đông, bước đến bên tôi:
“Đừng hiểu lầm.
Tôi với cô ấy…”
Tôi cắt ngang:
“Tôi biết. Tôi không hiểu lầm.”
Lục Tùy khẽ gật đầu:
“Vậy thì tốt.”
Tối hôm đó, cái tên Lục Tùy và Tiêu Nguyệt lập tức leo lên top tìm kiếm.
Cư dân mạng nhanh chóng đào ra chuyện “mối tình đầu” mà Tiêu Nguyệt nhắc đến chính là Lục Tùy.
Rất nhiều người bắt đầu xuýt xoa trước sự dịu dàng và yêu thương mà anh dành cho cô ấy.
Thậm chí, tất cả các cuộc phỏng vấn trong quá khứ của anh đều bị lật lại.
Ngày càng có nhiều bạn học cũ của hai người lên tiếng kể chuyện.
Bạn học A:
“Tôi là bạn cùng lớp đại học của Tiêu Nguyệt. Hồi đó cô ấy và đạo diễn Lục rất thân mật.
Có lần Tiêu Nguyệt cúp học, trượt môn, đạo diễn Lục rảnh tiết là kéo cô ấy đến lớp ngay.
Năm tư, hai người họ còn từng dọn ra ở chung. Tôi nghe nói Lục Tùy còn giặt đồ giúp cô ấy nữa.”
Bạn học B hưởng ứng:
“Đạo diễn Lục đúng là bạn trai tiêu chuẩn.
Vì muốn kèm bạn gái học bài, anh ấy còn học luôn ngành phụ tiếng Pháp.
Hai người chia tay đúng là tiếc nuối lớn nhất của chúng tôi.”
Lúc đọc được những bài đăng này, tôi đang ngồi trên ghế phụ bên cạnh Lục Tùy.
Tôi tắt điện thoại, bật cười.
Lục Tùy liếc nhìn tôi:
“Cười gì vậy?”
Tôi nhìn thẳng về phía trước, mím môi:
“Lục Tùy, anh và cô ấy thật sự rất hợp.”
Anh nhíu mày:
“Ai?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Tiêu Nguyệt.”
“Két——”
Tiếng phanh gấp chói tai vang lên.
Chiếc xe khựng lại ngay trên đường.
Lục Tùy quay đầu, nhìn tôi chằm chằm:
“Thời Âm, đừng nói linh tinh.”
“Em là vợ của anh.
Cô ấy là diễn viên. Một câu nói vô tình của em cũng có thể ảnh hưởng đến cô ấy.
Không chỉ cô ấy, mà cả anh và em cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Tôi cười nhạt, giọng châm chọc:
“Sao vậy? Đau lòng vì người anh yêu à?”
Ánh mắt Lục Tùy lạnh lẽo, sự hờ hững lộ rõ trong đáy mắt khi nhìn tôi:
“Giang Thời Âm, đừng chọc vào cô ấy.”