“Tổng giám đốc Tiêu, tôi cũng chẳng có ý gì sâu xa cả. Chỉ là túng quá rồi, không nuôi nổi con nữa. Dù sao anh cũng là ba ruột của nó, chẳng lẽ không nên có trách nhiệm chu cấp nuôi con sao?”
Tôi giả vờ vô tư nhéo nhéo gò má mềm mại phúng phính của Nhu Nhu.
“Lúc trước cô ôm tiền bỏ trốn, giờ lại dẫn đứa bé đến bắt tôi nuôi, Tống Tuyết Lai, rốt cuộc cô coi tôi là cái gì?!”
Tiêu Cảnh Diễn trừng mắt, ánh nhìn đỏ rực như muốn thiêu cháy tôi.
“Ồ, nếu Tiêu tổng không muốn nhận đứa bé này thì tôi cũng đành phải tìm người tử tế hơn nhận nuôi vậy, tiện thể kiếm ít tiền tiêu vặt. Đi thôi.”
Tôi giả vờ tức giận, kéo mạnh tai Nhu Nhu lôi đi.
Tất cả đều là chúng tôi diễn tập trước, Nhu Nhu lanh lợi cực kỳ, lập tức phối hợp diễn ra vẻ đau đớn rồi gào khóc thảm thiết.
“Huhu—ba ơi cứu con với! Đau quá à! Con không muốn làm con nhà người khác đâu!”
Lập tức, đám đông xung quanh bắt đầu chỉ trích dữ dội.
“Cô ta mà cũng xứng làm mẹ sao? Nhẫn tâm như thế, dám đem con ruột đi cho người khác!”
“Đúng đấy, nhìn bộ đồ của con bé mà xem, rách nát, ngắn cũn cỡn, rõ ràng không hề được chăm sóc tử tế!”
“Ê nhìn kìa, chân con bé bầm tím tùm lum, chắc chắn là bị đánh đập!”
“Thật không bằng cầm thú, con ruột mà cũng nỡ lòng ra tay!”
“Chắc bình thường cũng thường xuyên bạo hành trẻ em rồi!”
Tiếng chỉ trích xung quanh càng lúc càng dữ dội.
Tôi thầm thở phào — công sức tô mấy vết bầm giả cho Nhu Nhu cuối cùng cũng không uổng phí.
Bất ngờ, một lực mạnh đẩy tôi ngã nhào ra sau. Tôi không kịp giữ thăng bằng, loạng choạng vài bước rồi ngã phịch xuống đất, choáng váng đến nỗi hoa cả mắt.
“Tống Tuyết Lai, cô đừng quá đáng! Nó là con gái cô, cô lại đối xử như vậy được à?!”
Tiêu Cảnh Diễn tức giận ôm chặt lấy Nhu Nhu vào lòng, ánh mắt giận dữ nhìn tôi như muốn thiêu đốt.
Nếu ánh mắt là mũi tên, chắc giờ tôi đã bị bắn thành tổ ong rồi.
Tôi nhếch môi cười nhạt một cái.
Ngần ấy năm trôi qua, có những thứ có thể thay đổi, nhưng cũng có những thứ mãi mãi không đổi.
Xin lỗi nhé, Tiêu Cảnh Diễn, tôi lại một lần nữa lợi dụng sự mềm lòng và nhân hậu của anh, giống hệt như năm xưa anh đã dành cho tôi.
“Nếu Tiêu tổng đã đồng ý nuôi con bé thì càng tốt. Nhân tiện, cũng nên tính luôn tiền cấp dưỡng bao năm qua đi. Dù gì tôi cũng đã mang nặng đẻ đau mười tháng, một mình vất vả nuôi con lớn thế này, chẳng dễ dàng gì đâu.”
“Hừ, quả nhiên cô đến là vì tiền.”
Tiêu Cảnh Diễn cười lạnh, giọng đầy châm chọc như sắp trào ra khỏi miệng.
“Chứ còn gì nữa? Mình cũng đâu phải lần đầu quen nhau, tôi là người thế nào, chẳng lẽ Tiêu tổng còn không rõ sao?”
Tôi cười tươi rói, từ dưới đất đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi trên váy.
“Tiền thì có thể cho cô, nhưng xét nghiệm ADN phải đi cùng nhau. Ai biết cô có lại giở trò lừa gạt gì nữa không?”
Tôi cứ tưởng Tiêu Cảnh Diễn sẽ mỉa mai rồi đuổi tôi đi ngay. Ai ngờ anh ta lại đổi giọng, thái độ trở nên nghiêm túc hẳn.
Chương 3
Thực ra, sau khi Nhu Nhu và Tiêu Cảnh Diễn nhận nhau rồi, tôi đáng lý không nên ở lại nữa.
Nhưng khi nhìn ánh mắt cầu xin của Nhu Nhu, tôi lại thấy chùn bước. Dù gì con bé cũng là do tôi từng ngày từng ngày nuôi lớn. Dù là kẻ độc ác đến đâu, cũng khó mà nói bỏ là bỏ được.
“Được thôi, tôi nào dám gạt Tiêu tổng. Chỉ cần anh đừng quên chuyển tiền cho tôi là được.”
Tôi giả bộ thờ ơ rồi cùng anh ta lên chiếc xe sang chảnh của nhà họ Tiêu.
Đúng là nhà giàu có khác, đến vỏ bọc ghế cũng mềm mại vô cùng.
Tiêu Cảnh Diễn ôm Nhu Nhu ngồi sát cửa xe, cách tôi một đoạn xa.
Anh ta đưa cho con bé một cây phô mai que mà trợ lý đã mua từ trước, Nhu Nhu nhận lấy và ăn một cách ngon lành.
“Nhu Nhu, bình thường mẹ con đối xử với con thế nào?”
“Mẹ con đối xử với con rất—”
Chữ “tốt” vừa thoát ra được nửa, tôi đã kịp ho một tiếng cắt ngang.
Nhu Nhu đang ăn, mất cảnh giác. Tôi nháy mắt một cái, con bé hiểu ý ngay lập tức.
Con bé rụt rè nhìn tôi, vẻ mặt như muốn nói lại thôi, đáng thương hết mức.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Tiêu Cảnh Diễn chẳng khác gì tôi đang uy hiếp con bé.
“Nhu Nhu đừng sợ, cứ nói thật đi, có ba ở đây rồi.”
Tiêu Cảnh Diễn trừng mắt với tôi một cái, rồi nhẹ nhàng xoa đầu Nhu Nhu, giọng nói đầy vỗ về.
Đôi mắt to tròn đen láy của con bé đảo qua đảo lại giữa hai chúng tôi, rồi lắp bắp trả lời.
“Mẹ không tốt với con chút nào. Con thường xuyên bị đói, mẹ bảo trẻ con thì không kiếm ra tiền, nên không cho ăn.”
Nhu Nhu nhăn trán, ra vẻ đang cố nhớ lời thoại.
“Mẹ còn hay nổi giận, có chuyện gì nhỏ là mắng con, lúc tức lên còn đánh con nữa. Con bị đánh bao nhiêu roi rồi con cũng không nhớ.”
Nói đến đây, Nhu Nhu lén liếc tôi một cái, ngập ngừng đôi chút.
“Nhu Nhu đừng sợ, nói tiếp đi.”
Sắc mặt Tiêu Cảnh Diễn lúc này đen như đáy nồi, trông như thể sắp bùng nổ đến nơi.
“Hơn nữa… mẹ còn thường xuyên thay bạn trai. Mỗi lần đều đưa họ về nhà, bắt con gọi họ là ba.”
Nhu Nhu cũng biết lời này rất nặng, giọng nói còn run run.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Diễn đen kịt, tay trái siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ từng đường.
Tôi thậm chí còn lo anh ta sẽ vung tay đấm tôi một cú.
“Tống Tuyết Lai! Cô thật sự giỏi đấy! Không có đàn ông thì sống không nổi sao?!”