Thật là một gia đình ba người hạnh phúc. Tôi chợt lên tiếng:
“Sao chuyện họp phụ huynh tôi chưa từng nghe ai nói đến?”
Vì sự xuất hiện của tôi, nụ cười trên mặt mọi người lập tức biến mất.
Con trai chui đầu vào bụng Tạ Xuân Chi, Tạ Xuân Chi hoảng hốt kêu lên:
“Tiểu Hà, sao lại đột nhiên khóc vậy?”
Sắc mặt Lục Hoài Chi như thấy kẻ thù:
“Bỏ con lại trước cổng trường, còn mình thì rong chơi đến tận giờ này, em còn mặt mũi quay về sao?”
“Vừa mở miệng đã trách móc con, Giang Niệm Từ, nếu không muốn sống với nhau nữa thì cứ nói thẳng.”
2
Tạ Xuân Chi cũng mang theo chút bất bình lên tiếng:
“Chị Niệm Từ, chị làm Tiểu Hà sợ đến khóc rồi, Tiểu Hà còn nhỏ, quên nói với chị cũng là chuyện bình thường.”
“Huống hồ hôm nay chị bỏ rơi thằng bé, có khi nó không tìm được cơ hội nói với chị. Lúc em đến trường, tất cả các bạn nhỏ đều đã về hết, chỉ còn mình thằng bé ngồi xổm ở chốt bảo vệ khóc, miệng cứ nói là mẹ không cần nó nữa.”
Con trai ló nửa khuôn mặt ra, lau nước mắt trên má Tạ Xuân Chi lúc cô đang xúc động:
“Dì Tạ, con không trách mẹ đâu, dì đừng khóc nữa.”
Tôi bước lên một bước, giọng ép buộc:
“Con nói với họ là mẹ không đến đón con à?”
Con trai cúi đầu không dám nhìn vào mắt tôi:
“Nếu mẹ không đến đón con thì chắc chắn là do con làm gì sai, chuyện này không trách mẹ.”
Điều tôi dạy con nhiều nhất là phải thành thật, vậy mà giờ đây nhìn thấy nó nói dối ngay trước mặt mình, trong lòng tôi lại không thấy thất vọng hay tức giận như tưởng tượng.
Lục Hoài Chi che chắn cho hai người phía sau:
“Tiểu Hà không những không trách em mà còn giúp em tìm lý do, em còn muốn thằng bé xin lỗi sao? Giang Niệm Từ, em có cần phải ép Tiểu Hà đến mức này mới vừa lòng à?”
Tôi cười lạnh một tiếng:
“Bây giờ thì tôi đã hiểu rồi. Tiểu Hà, ngày mai con có muốn mẹ đi cùng con không?”
Sắc mặt con trai đột nhiên tái nhợt, hét lớn:
“Con không muốn mẹ đi cùng!”
Nó nắm lấy tay Lục Hoài Chi lắc lắc không ngừng:
“Ba ơi, con không muốn cái bà già xấu xí đó đi họp phụ huynh! Người bà ấy thối chết được, lại còn bị què nữa.”
“Nếu bà ấy đi thì ai cũng sẽ cười con, tại sao mẹ của người ta lúc nào cũng xinh đẹp, còn mẹ con thì giống mấy bà bán rau ngoài chợ, bạn học đều gọi con là con trai của bà già chợ búa. Con chỉ muốn dì Tạ đi cùng con, con muốn dì Tạ làm mẹ con!”
Vài nghìn ngày đêm hy sinh, tất cả đều tan thành mây khói trong tiếng khóc gào của con trai.
Tạ Xuân Chi đau lòng ôm lấy nó, trách móc tôi:
“Làm mẹ mà để con mất mặt ở trường như vậy, chị Niệm Từ, em vốn không định nói gì, nhưng em thật sự không nhịn nổi nữa.”
“Chị ở nhà cả ngày rảnh rỗi, chẳng lẽ không thể ăn mặc chỉnh tề một chút sao? Cho dù vì thể diện của chồng và con khi ra ngoài, chị cũng không nên xuề xòa như mấy bà quê mùa. Tiểu Hà đừng khóc nữa, ngày mai dì Tạ sẽ làm mẹ con, để không ai dám cười con nữa.”
Ba người ôm nhau:
“Ba mẹ ơi, chúng ta mãi mãi đừng rời xa nhau.”
Tôi lạnh nhạt liếc nhìn ba người họ một cái, rồi quay người vào phòng ngủ.
Sáng hôm sau, tôi ngủ đến khi tỉnh giấc tự nhiên, trong nhà đã không còn ai.
Trên bàn có để lại một mảnh giấy:
“Trưa không về ăn, họp phụ huynh để Xuân Chi và anh đưa con đi, em nấu cơm tối sẵn, tối nhớ cảm ơn Xuân Chi cho tử tế.”
Tôi vò mảnh giấy lại, ném vào cống nước.
Mở tủ quần áo ra, toàn là áo thun tối màu và quần jean – loại trang phục tiện nhất để làm việc nhà.
Vest của Lục Hoài Chi được treo ngay ngắn ở một bên, cách xa quần áo của tôi một đoạn – là khoảng cách tôi đã chủ động tạo ra khi anh ta vứt đồ vào mặt tôi.
“Có thể đừng để quần áo của tôi và em treo chung được không? Hôm nay đồng nghiệp ngửi thấy toàn mùi dầu mỡ và mồ hôi, mất mặt chết đi được.”
Nghĩ kỹ lại, đó chỉ là cái cớ mà thôi. Điều anh ta thực sự muốn nói là: hãy tránh xa tôi ra, vì ở gần tôi làm anh ta thấy ghê tởm.
Tôi gom toàn bộ áo thun và quần đem đi quyên góp, lục lọi cả tủ mới tìm được một chiếc váy liền thân.
Đó là chiếc váy tôi từng rất thích mặc trước khi sinh con, giờ phần eo hơi chật, bó sát lấy thân thể tôi, nhưng tôi vẫn mặc rồi ra khỏi nhà.
Nhân viên bán hàng đã sớm đậu xe chờ dưới nhà, thấy tôi xuất hiện thì khen ngay:
“Chị mặc đẹp quá trời luôn đó.”