10
Tôi không hề hay biết chuyện này, gần như dồn hết tâm trí vào công việc mới.
Giữa trưa, tôi tranh thủ xuống tầng mua một cốc cà phê.
Khi vừa đẩy cửa ra, một bóng dáng quen thuộc hiện lên trước mắt tôi.
Ngay sau đó, người ấy chặn tôi lại.
Giọng trầm thấp vang lên bên tai, đã bớt đi phần nào sự mỉa mai và cay nghiệt trước đây.
“A Nhan, bao giờ em quay về?”
Tôi dừng bước, nhìn thẳng vào anh: “Tại sao tôi phải quay về?”
Bùi Thời Nghiễn cụp mắt, châm một điếu thuốc: “Thiếu một thư ký làm anh hài lòng.”
“Không ai làm tốt được việc, em đã theo anh nhiều năm, không ai hợp vị trí đó hơn em.”
“Huống chi, Vân Thị so với Giang Thị, chênh lệch không chỉ một chút. Không cần phải vì dỗi anh mà ở lại một nơi như thế này.”
Anh cau mày khẽ nhíu lại, tôi quá quen thuộc với biểu cảm này — đây là cách anh che giấu sự lo lắng.
Nhưng tôi chẳng nói gì, chỉ quay người rời đi.
Người phía sau khựng lại trong giây lát, rồi lên tiếng: “A Nhan, anh có thể trả lương cho em cao gấp mười lần trước đây.”
Tôi vẫn không dừng bước, đẩy cánh cửa kính ra.
Ngay sau đó, một lực mạnh kéo cánh tay tôi về phía sau, trước mắt như quay cuồng, tôi bị giật vào một vòng tay lạnh lẽo.
“Đừng phớt lờ anh.” Người phía sau thở gấp, nghiến răng nghiến lợi: “Em biết rõ anh ghét nhất là thái độ này của em.”
“Được rồi, em thắng. Nói đi, em muốn thế nào, anh sẽ cân nhắc.”
Tôi cau mày, cố sức gạt anh ra: “Tôi đã nói rồi, không muốn nhìn thấy anh nữa.”
“Bùi Thời Nghiễn, xin hỏi chúng ta có quan hệ gì không?” Tôi nhấn từng chữ, “Tôi chẳng qua chỉ là một thư ký, chính miệng anh đã nói vậy đúng không?”
“Giờ tôi đã nghỉ việc, tự phát triển, có liên quan gì đến anh không?”
Bùi Thời Nghiễn giữ chặt tay tôi, ánh mắt tối sầm, như muốn nuốt chửng tôi.
“Sao lại không liên quan?” Anh giữ chặt cổ tay tôi, không giảm chút lực, còn tiến gần thêm, đưa tay định vén lại những sợi tóc lòa xòa của tôi.
“Em không cần so sánh với Ôn Triêu Nguyệt, anh cưới cô ta chỉ vì gia thế của cô ấy có lợi cho vị thế của Kim Thịnh. Những năm qua, người duy nhất khiến anh động lòng chỉ có em.”
Anh hít sâu một hơi, sự dữ dằn trong ánh mắt dịu đi, nhét một thứ vào tay tôi.
“Cô ấy sống ở nhà họ Bùi, em không muốn gặp cô ấy thì cứ đến căn biệt thự ven sông, anh đã mua riêng cho em. Anh sẽ thường xuyên về—”
Lời anh bị cắt ngang.
Một vài người đi ngang qua sững sờ nhìn anh với khuôn mặt đầy cà phê vừa bị tôi hắt thẳng vào.
Tôi cố kiềm chế đôi tay run rẩy vì tức giận, lạnh giọng nói: “Bùi Thời Nghiễn, anh đang bảo tôi làm tình nhân của anh sao? Đây là điều anh gọi là động lòng?”
“Trái tim anh, chi bằng đem cho chó ăn. Gặp anh, đúng là xui xẻo nhất đời tôi.”
11
Cắt là cắt, không dây dưa, luôn là phong cách của Bùi Thời Nghiễn.
Huống chi bị người ta tạt cà phê trước mặt bao người, nếu là trước đây, anh đã lập tức chuẩn bị phá hủy đối phương rồi.
Nhưng lúc này, Bùi Thời Nghiễn chỉ buông tay tôi, im lặng nhìn tôi bỏ đi.
Tài xế vội vàng chạy đến đưa giấy, nhưng bị anh hờ hững phẩy tay từ chối.
Tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng tôi không còn muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với anh nữa.
Công việc ở Kim Thịnh đủ để anh bận rộn không ngừng, hơn nữa, ngày đính hôn với Ôn Triêu Nguyệt cũng sắp đến.
Tôi tin chắc, chẳng mấy chốc anh sẽ quay lại quỹ đạo cũ.
Lần tìm tôi này, chỉ là một phút bốc đồng.
Cho đến ba ngày sau, trong bữa tiệc kết nối dự án mới, tôi lại gặp anh.
Nụ cười xã giao của tôi tan biến ngay khi ánh mắt bắt gặp Bùi Thời Nghiễn ngồi đối diện.
Người phụ trách của bên hợp tác vui vẻ giới thiệu: “Đây là Bùi Tổng của Kim Thịnh, rất quan tâm đến định hướng dự án của chúng ta, muốn đầu tư.”
Ngồi ở vị trí chủ tọa, Bùi Thời Nghiễn đáp lại vài câu khách sáo, rồi ngước mắt nhìn tôi, bất chợt nở một nụ cười: “Chủ yếu, tôi muốn hợp tác với cô Tô.”
Dự án này là dự án lớn đầu tiên tôi tự mình đảm nhận. Tôi đã dành rất nhiều thời gian và công sức để có được một kế hoạch hoàn chỉnh.
Tôi không hiểu, tại sao Bùi Thời Nghiễn lại cố tình chen vào.
Không khí giữa chúng tôi bỗng chốc đông đặc lại. Người phụ trách chỉ thấy có người hào phóng đầu tư, hoàn toàn không nhận ra bất ổn, liền gọi phục vụ mang rượu đến.
“Không ngờ có cơ hội hợp tác với Bùi Tổng. Tôi và cô Tô xin kính anh vài ly, chúc hợp tác thuận lợi!”
Khi anh ta vừa định rót rượu, giọng nói lạnh nhạt của Bùi Thời Nghiễn cất lên:
“Không uống rượu, đổi hết thành nước trái cây.”
“Cô Tô bị đau dạ dày, không uống được rượu.”
Người phụ trách sững lại vài giây, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Chuyển chủ đề sang chi tiết dự án, trò chuyện vài câu, rồi lại cười hỏi: “Nghe nói Bùi Tổng sắp kết hôn, ngài và cô Ôn đúng là trai tài gái sắc, xin chúc mừng trước!”
Chữ “chúc mừng” còn chưa thốt ra, sắc mặt Bùi Thời Nghiễn đã lạnh đi.
Anh chăm chú nhìn phản ứng của tôi, nhưng chỉ thấy nét mặt không chút cảm xúc.
Như thể chạm vào nỗi đau nào đó, anh cuối cùng tháo bỏ vẻ ngoài bình thản:
“Ai nói tôi sắp kết hôn?”
“Ngày cưới với Ôn Triêu Nguyệt đã bị hoãn lại.”
“A Nhan, em không biết sao?”
12
Giữa bữa tiệc, tôi mượn cớ rời đi.
Ở cùng Bùi Thời Nghiễn, tôi chỉ cảm thấy khó chịu khắp người.
Tôi cúi đầu nhắn tin, bảo trợ lý vừa rời đi quay lại đón tôi.
Bên tai vang lên tiếng xe ô tô tiến lại gần.
Tôi vô thức quay đầu, nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce đen bóng đỗ bên đường, cửa sổ từ từ hạ xuống, là Bùi Thời Nghiễn.
“Lên xe, tôi đưa em đi.”
Trên màn hình điện thoại vẫn hiện tin nhắn của người phụ trách bên đối tác:
【Cô Tô, cô quen Bùi Tổng sao?】
【Vừa nãy anh ấy thậm chí không thèm xem hợp đồng đã ký ngay, còn để phần lợi nhuận lớn nhất cho chúng tôi. Cô vừa đi, anh ấy cũng vội vàng rời đi theo.】
【Anh ấy dễ tính vậy sao? Không phải bảo hợp tác với anh ấy khó như lên trời à?】
Tôi đặt điện thoại xuống, sự bất lực và phiền muộn trong lòng dâng trào, khiến tôi không biết phải nói gì.
Bùi Thời Nghiễn vốn chẳng phải người dễ tính.
Anh luôn yêu cầu khắt khe với mọi dự án, ai từng hợp tác với anh đều ca thán không thôi.
Ngay cả tôi cũng không phải ngoại lệ.
Nếu những người đó thấy Bùi Thời Nghiễn bây giờ mềm mỏng chạy theo thế này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt hàm.
Tôi nhìn anh, khẽ thở dài: “Bùi Thời Nghiễn, không cần thiết.”
Giọng tôi rất nhẹ, dễ dàng bị tiếng gió cuốn đi.
Khi tôi nghĩ rằng anh không nghe thấy, thì anh mở cửa xe bước xuống, đứng trước mặt tôi.
“Không cần thiết cái gì?” Đôi mắt anh hơi đỏ lên, “Không cần thiết đầu tư dự án này, hay—”
“Giữa chúng ta không cần thiết nữa?”
Tôi bình thản đáp: “Cả hai đều không cần thiết.”
Đáp lại tôi là một sự im lặng kéo dài.
Anh vò đầu, vẻ mặt lộ ra một sự bối rối hiếm thấy.
“A Nhan, có phải anh đã sai rồi không?” Anh cười khổ, “Anh cũng nghĩ mình có thể dễ dàng quên em.”
“Nhưng sau khi em thực sự rời đi, anh mới nhận ra mọi thứ không còn như trước nữa.”
“Không có em, chỗ nào cũng không thoải mái. Trước đây em luôn thích để hoa trên bàn làm việc của anh, nhưng giờ đó chỉ là một góc trống lạnh lẽo khiến anh thấy khó chịu.”
“Anh chỉ cần em quay lại bên anh. Nếu em muốn, anh có thể hủy hôn với Ôn Triêu Nguyệt.”
Tôi ngỡ ngàng ngẩng lên khi nghe câu nói cuối cùng của anh.
Anh khẽ cười, lấy từ túi áo ra một chiếc nhẫn kim cương lớn.
“A Nhan, những lời anh từng hứa, bây giờ anh có thể thực hiện lại.”
Ánh mắt anh dịu dàng nhìn tôi, như chứa đầy tình cảm sâu sắc.
Nhưng tôi lùi lại một bước, không chút do dự cắt ngang.
“Bùi Thời Nghiễn, anh đã quyết định ở bên Ôn Triêu Nguyệt, thì không nên tiếp tục ràng buộc với tôi.”
“Anh như vậy là có lỗi với cô ấy, cũng có lỗi với tôi.”