15
Tôi và Giải Ngữ bị đưa đến đồn cảnh sát.
Lúc này cô ta mới bắt đầu hoảng hốt,liên tục giải thích rằng mình chỉ đến lấy đồ giúp bạn trai.
Thẩm Tầm Ngộ chậm rãi xuất hiện.
Giải Ngữ lập tức đỏ mắt:
“Tổng giám đốc Thẩm… vì anh mà em bị tát một cái, cô ta còn báo cảnh sát vu oan cho em…”
Ánh mắt của Thẩm Tầm Ngộ dừng lại trên mặt tôi.
Thấy vết máu chưa lau sạch, anh hơi khựng lại:
“Nguyễn Du, chuyện này là sao?”
Tôi hít sâu một hơi:
“Tự ý đột nhập vào nhà người khác, có gì khác với cướp tài sản đâu?
“Đồng chí cảnh sát, tôi không chấp nhận hòa giải.”
Giải Ngữ chạy đến bên cạnh anh,chỉ tay vào tôi mà tố cáo:
“Cô ta đang bịa đặt!”
Thẩm Tầm Ngộ kéo cô ta ra sau lưng mình, xoa thái dương, nói:
“Nguyễn Du, đừng bắt nạt người ta.
“Anh đã nói rồi, Giải Ngữ chỉ là một cô gái nhỏ.”
Phía sau anh, Giải Ngữ níu tay áo anh, giọng đầy nũng nịu:
“Em không muốn ở đây, chỗ này đáng sợ quá!”
Thẩm Tầm Ngộ nhẹ giọng dỗ dành cô ta.
Rồi quay lại nhìn tôi:
“Nói đi, em muốn bao nhiêu tiền?”
Nghe đến tiền,
tôi ngẩng đầu nhìn anh, khẽ cười:
“Bạn gái của tổng giám đốc Thẩm, đột nhập vào nhà cướp đồ, chẳng lẽ không đáng 200 nghìn tệ?”
“200 nghìn tệ? Cô bị điên à?” Giải Ngữ thốt lên,
đôi mày thanh tú giận dữ nhíu chặt.
Thẩm Tầm Ngộ im lặng một lúc, rồi nói:
“100 nghìn tệ.”
“Thỏa thuận.”
Tôi biết rõ anh có bao nhiêu tiền mặt trong tay.
100 nghìn không phải nhiều,nhưng cũng là giới hạn mà anh có thể chấp nhận.
Số tiền này, nếu đến tay một bệnh nhân ung thư giai đoạn đầu, có thể sẽ cứu được một mạng người.
Bước ra khỏi đồn cảnh sát,một cơn gió lạnh lùa qua.
Chiếc áo tôi đang mặc bay phần phật theo gió.
Người tôi ngày càng gầy,đến mức những bộ đồ vừa vặn trước đây giờ đã rộng thùng thình.
Đột nhiên, Thẩm Tầm Ngộ gọi tôi lại.
Tôi quay đầu.
“Có chuyện gì?”
Anh im lặng vài giây, vẻ mặt phức tạp:
“Em đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?”
Tôi ngẩng lên nhìn anh.
Còn chưa kịp trả lời, giọng nói dịu dàng của Giải Ngữ đã chen vào:
“Tổng giám đốc Thẩm, mau về nhà thôi, chỗ này lạnh quá.”
Giải Ngữ mũi đỏ ửng, giọng nói đầy vẻ đáng thương:
“Về nhà đi, được không? Về căn nhà nhỏ ấm áp của chúng ta.”
Hàng lông mày của Thẩm Tầm Ngộ giãn ra.
Anh xoa đầu cô ta, thở dài:
“Thật không thể làm gì được em. Đi thôi, về nhà nào…”
Anh quay người bước đi.
Hai chữ “về nhà”,nhẹ bẫng, bị cuốn tan vào cơn gió lạnh.
Tôi quay đầu đi tiếp.
Ngược chiều gió, siết chặt chiếc áo khoác dạ trên người.
Nhà ư?
Tôi cũng từng có…
16
30 ngày chờ “hòa giải”.
Đôi mắt tôi đã sưng đến mức chỉ còn lại một khe hở.
Sưng tím tái, không còn cách nào khác, tôi phải đeo kính râm đến cục dân chính.
Thẩm Tầm Ngộ nhìn tôi chằm chằm,
vài lần định nói rồi lại thôi:
“Nguyễn Du, đây là cơ hội cuối cùng của em.
“Trước khi bước vào, nếu em hối hận, anh vẫn có thể tha thứ cho em.”
Miệng tôi đầy vết loét,chỉ cần mở miệng thôi cũng đau đến không chịu nổi.
Tôi dứt khoát lắc đầu với anh.
Sắc mặt Thẩm Tầm Ngộ trở nên khó coi,anh bước vào cục dân chính trước tôi.
Có lẽ là vì dáng vẻ tôi quá kỳ lạ,nhân viên ở đó khéo léo hỏi tôi:
“Nếu chị bị bạo hành gia đình, chúng tôi có thể hỗ trợ.”
Tôi xua tay cảm ơn.
Rồi nhìn họ đóng con dấu thép lên giấy tờ ngay trước mặt tôi.
Trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Tôi đã có thể rời khỏi thế giới này một cách sạch sẽ rồi…
Nhưng cơ thể lại không nghe lời.
Trước khi bước ra khỏi cục dân chính,
ngay trước mặt Thẩm Tầm Ngộ, tôi bỗng tối sầm mắt lại.
Trước khi mất ý thức,
tôi nhìn thấy chiếc kính râm rơi xuống trước mặt mình,vỡ tan thành từng mảnh.
17
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.
Cánh tay đang được truyền dịch.
Thẩm Tầm Ngộ ngồi bên giường, đôi mắt sau cặp kính bạc đầy tia máu.
Giọng anh khàn đặc:
“Nguyễn Du, em tỉnh rồi!
“Em bị bệnh, em đã biết từ lâu rồi đúng không?
“Tại sao em không nói với anh?!”
Tôi khó khăn mở miệng:
“Tôi cũng không ngờ, người nằm cạnh tôi mỗi ngày lại không nhận ra những thay đổi của tôi.”
Thẩm Tầm Ngộ nghẹn lời,vội vàng nắm lấy tay tôi.
“Bây giờ không phải lúc giận dỗi, Nguyễn Du…”
Đôi mắt anh hơi đỏ lên:
“Anh sẽ ở bên em chữa bệnh, em sẽ khỏi thôi.
“Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất trên thế giới cho em!”
Tôi nhắm mắt lại.
“Những lời hứa mà anh từng nói, một câu cũng không thực hiện được.
“Thẩm Tầm Ngộ, tôi không thể tin anh thêm nữa.”
Tay anh nắm lấy tay tôi run rẩy không kiểm soát được.
“Không, không phải vậy. Anh là người em có thể tin tưởng.
“Đừng bỏ cuộc, A Du, anh… anh sẽ lập tức liên hệ bác sĩ.”
Anh bước đi loạng choạng ra ngoài,rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, quay đầu lại, khó nhọc hỏi tôi:
“Ngay cả khi em đã giai đoạn cuối, em cũng phải chờ đến lúc làm xong thủ tục với anh sao?”
Tôi nhắm mắt lại.
Phải đấy.
Ở bên anh,tôi thấy bẩn thỉu…
Tôi sợ không thể lên được thiên đường…
18
Tôi rất đau.
Đau đến mức không thể ngủ.
Đau đến mức không nuốt nổi một miếng thức ăn.
Mỗi lần hít thở, giống như bị tra tấn từng chút một.
Nhưng Thẩm Tầm Ngộ vẫn không chịu từ bỏ,vẫn ngồi bên giường bệnh của tôi, không chịu rời đi.
Tôi gỡ anh ra khỏi danh sách chặn, gửi tin nhắn cho anh.
“Đừng làm tôi thấy ghê tởm nữa, được không?”
Thẩm Tầm Ngộ đặt điện thoại xuống,đôi môi run rẩy, không nói nổi một lời.
Khó khăn lắm tôi mới thiếp đi được một lúc.
Lúc đó, tôi nghe thấy tiếng nghẹn ngào của một người đàn ông ngoài hành lang,giọng như đang cố kìm nén nước mắt.
Trong điện thoại của tôi hiện lên một dòng tin nhắn từ anh.
“Nếu anh không ngoại tình, mọi chuyện có phải đã không đi đến bước này?”
Tôi cố gắng trả lời anh.
“Cút!”
Nhân lúc mình còn thở được,tôi gắng sức gửi nốt những đoạn video còn lại trong điện thoại cho cô bạn thân.
Cô ấy khóc rất lớn, nhưng tôi không cho cô ấy đến thăm tôi.
Trên thế giới này, đã có đủ người đau lòng rồi.
Tôi không muốn… thêm cô bạn thân của tôi vào danh sách ấy.
Cô ấy không thấy được tôi,thì cứ coi như tôi đang đi công tác.
Lỡ đâu, tôi có thể quay về…
Ồ.
Không có cái “lỡ đâu” nào cả.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang đâm vào mắt.
Đôi mắt không kìm được mà ướt đi.
Tôi nhắm mắt lại.
Ba, mẹ.
A Du nhớ hai người…
19
Bảy ngày sau,những đoạn video mà cô bạn thân của tôi chỉnh sửa được đăng tải lên mạng.
Tập đầu tiên.
Là video Thẩm Tầm Ngộ ngoại tình.
Cô ấy không viết chú thích.
Có người xem ở phần bình luận vẫn còn hồn nhiên:
“Wow, cặp đôi này ngọt quá, hợp nhau thật!”
Tập thứ hai.
Là đoạn video về đám cưới đơn sơ của tôi và Thẩm Tầm Ngộ.
Bạn tôi thêm chú thích với ngày cưới.
Người xem bắt đầu ngỡ ngàng:
“Tập đầu là sao? Có ý gì? Tiểu tam à?”
“Tác giả muốn bán gì đây? Đang kéo tương tác để bán khóa học à?”
Tập thứ ba.
Là đoạn video tự quay của tôi.
Lúc đó tôi đã rất xấu xí.
Đôi mắt sưng như hai hạt óc chó.
Tôi cố gắng nở nụ cười:
“Chào mọi người, có lẽ khi các bạn xem đến video này, tôi đã không còn trên thế gian nữa.
“Rất xin lỗi nếu điều này làm mọi người cảm thấy xui xẻo.
“Nhưng tôi vẫn muốn kể câu chuyện của mình…”
Tôi kể rằng mình từng nghĩ đã gặp được người đàn ông tốt nhất trên đời.
Người đã đưa tôi thoát khỏi biển khổ.
Trở thành người thân duy nhất của tôi.
Cuộc sống tuy khó khăn, nhưng ít nhất vẫn có hy vọng.
Nhưng không ngờ, yêu đến cuối cùng, vẫn phải dựa vào lương tâm để níu giữ.
Tôi nói rằng, cùng ngày tôi phát hiện mình bị ung thư,
cũng là ngày tôi biết chồng mình ngoại tình.
Anh ta không phủ nhận, rất rõ ràng nói với tôi rằng anh ta đã ngoại tình.
Khi kể đến đây, trong video tôi không kìm được mà nghẹn ngào.
Cảm giác như bầu trời sụp đổ đến hai lần trong cùng một ngày.
Có lẽ nói ra cũng không ai có thể hiểu được.
Đồng thời, đoạn video Giải Ngữ đến nhà khiêu khích tôi cũng được cắt ghép và đăng lên.
Trong video, giọng cô ta vang lên rất lớn:
“Dù cô thực sự sắp chết, cũng không thay đổi được trái tim của tổng giám đốc Thẩm.
“Những việc cần làm, tôi đã thay cô làm xong rồi~”
Cộng đồng mạng dậy sóng.
Những người tử tế lập tức lên tiếng bênh vực tôi, phẫn nộ chỉ trích.
Ai từng thấy một “tiểu tam” ngang ngược đến thế?
Thông tin của Giải Ngữ và Thẩm Tầm Ngộ nhanh chóng bị cư dân mạng “đào” ra.
Giải Ngữ không chịu nổi áp lực,
bắt đầu lên mạng khóc lóc xin lỗi:
“Tất cả chỉ là những lời tức giận thôi, tôi không ngờ cô ấy thực sự có thể chết…
“Hơn nữa, cô ta còn ra nước ngoài kết hôn với người khác, chúng tôi mới là nạn nhân…
“Ai mà biết Nguyễn Du có thực sự chết hay không chứ…”
20
Bạn thân tôi hành động rất nhanh.
Tập thứ tư và thứ năm cũng được đăng tải ngay sau đó.
Tập thứ tư là những bức ảnh cưới tôi chụp.
Kèm theo video quay lại lúc tôi ở Iceland,có cả bằng chứng tôi thanh toán chi phí chụp ảnh tại cửa hàng.
Trong video còn có cảnh tôi ném chiếc nhẫn bạc đi.
Dưới phần bình luận, có nhiều người tỏ ra hả hê:
“Quá đã!”
Chủ cửa hàng – người gốc Hoa – cũng bình luận:
“Cửa hàng của chúng tôi đúng là đã cung cấp dịch vụ chụp ảnh với chú rể thuê.”
Không ngờ điều này lại làm cửa hàng đó nổi tiếng ngay lập tức.
Lần này, tôi cũng xem như đã chứng minh rõ sự trong sạch của mình trên mạng.
Tập thứ năm là video bạn thân tôi tự cắt ghép.
Là đoạn Giải Ngữ dẫn người đến nhà tôi.
Cô ấy đã cắt bỏ phần tôi tát cô ta,
chỉ để lại cảnh Giải Ngữ hùng hổ nói trong phòng khách:
“Đánh cô ta đi, tôi sẽ trả thêm tiền!
“Dù cô ta chết, tổng giám đốc Thẩm sau này vẫn sẽ ở bên tôi!”
Ở cuối video, bạn tôi đưa ra bản di chúc công chứng của tôi.
Toàn bộ tài sản được quyên góp cho các tổ chức hỗ trợ bệnh nhân ung thư trong nước.
Kèm theo đó là đoạn video đầu tiên,cái video “ngọt ngào” khi Thẩm Tầm Ngộ ngoại tình.
Đến thời điểm này, mọi thứ đã được làm rõ.
Cư dân mạng bắt đầu phẫn nộ.
Làn sóng tấn công trực tuyến ngày càng mạnh mẽ.
Độ nóng của sự việc tăng đến mức không thể kiểm soát.
Thậm chí có người còn liên tục nhắn tin xin lỗi.
Cuối cùng, một video khác được đăng tải.
Chỉ là một hình ảnh duy nhất,kèm theo dòng chữ:
“Nguyễn Du đã ra đi.
“Ra đi sau khi ly hôn, sạch sẽ và thanh thản.”
Sau khi đăng video, bạn thân tôi lại khóc rất lâu.
Tôi ở trên cao nhìn xuống, không kìm được mà bật cười.
Cô bé này, tâm lý trả thù thật mạnh mẽ.
Nhưng tôi thích.
21
Khi tôi đang lơ lửng trong sự mơ hồ, một giọng nói vang lên.
“Hệ thống số 8269, liên kết thành công.”
Một âm thanh máy móc vang lên trong đầu tôi.
“A Du, tôi là Hệ thống của cô, gọi tôi là chú Hệ.”
“Ba mẹ cô đã thực hiện nhiệm vụ trong một thế giới khác suốt 15 năm, dùng điểm tích lũy để đổi lấy cơ hội này.
“Ngay khi cô qua đời, cô được chuyển đến một thế giới khác.”
Tôi im lặng một lúc.
“Vậy ba mẹ tôi đâu?”
“Họ đã ở thế giới khác, chờ cô từ rất lâu rồi.”
Tôi nói:
“Được.
“Sau này tôi có điểm tích lũy, cũng có thể đổi thưởng chứ?”
“Có thể. Cô còn chưa đi mà đã nghĩ đến chuyện đổi rồi sao? Cô muốn đổi cái gì, nói thử xem?”
“Tôi muốn đổi cô ấy.” Tôi chỉ vào cô bạn thân.
“Sau này, tôi cũng muốn làm bạn thân với cô ấy thêm một lần nữa.”
Hệ thống cười khẽ.
Không ai nói gì thêm.
Từ đây, thế giới này sẽ không còn Nguyễn Du – cô gái trong suốt, mờ nhạt.
Hậu ký:
Tổng giám đốc Thẩm, người vừa khởi nghiệp thành công chưa lâu, dường như phát điên.
Sau khi các video được đăng tải, những cư dân mạng chính trực đã “đào” ra thông tin của anh ta.
Công ty lao dốc không phanh.
Nhưng anh ta không quan tâm, lập tức bay đến Iceland.
Tại nơi có chi phí lao động đắt đỏ nhất,
anh ta bỏ ra số tiền lớn để thuê người tìm lại một chiếc nhẫn.
Dùng cả nhân lực, vật lực.
Nhưng không thu được gì.
Người dân địa phương không đành lòng, khuyên nhủ:
“Nước luôn chảy. Đồ vật nhỏ thế này, rơi xuống nước là không bao giờ tìm lại được đâu.”
Trong thành phố phủ đầy tuyết trắng,
đột nhiên vang lên tiếng khóc không kìm nén được của một người đàn ông.
Cuộc sống của anh ta,đáng lẽ không nên thành ra như vậy…