5
Biến cố xảy ra quá đột ngột, cả hai người đều chết lặng.
Đến khi hoàn hồn lại, thì đã bị bảo vệ lôi thẳng ra tận cửa khách sạn.
Cánh cửa lớn nguy nga chậm rãi khép lại trước mắt họ.
Tôi nâng ly rượu vang,
Mặt không chút biểu cảm nhìn về phía những vị khách đang chết trân tại chỗ:
“Còn ai thương hại Lâm Yên nữa, có thể cùng Thẩm Giới ra ngoài luôn, không tiễn.”
Mọi người như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng!
Má ơi…
Hồi nãy bọn họ vừa làm gì vậy?
Vậy mà lại dám xem thường con gái của nhà họ Chu – gia tộc giàu nhất cả thủ đô?
Một tiểu thư được vô số danh sư dốc lòng bồi dưỡng,
Vậy mà họ lại cho rằng thua kém một con hầu gái nhỏ?
Thật chẳng khác nào đang bảo hoàng đế không bằng một tiểu quan biết đàn ca múa hát!
Điên rồi! Đúng là điên rồi!
Cho dù có lùi một vạn bước mà nói,
Dù cô ấy thật sự là một bình hoa di động đi nữa,
Thì cũng là con gái của nhà họ Chu!
Là thứ mà bọn họ có tư cách chỉ trích được sao?
Cả đám vội vã thay đổi thái độ, nịnh nọt lấy lòng:
“Không có không có, cô ta biết gảy đàn chút thôi mà, tiểu thư Chu mới là người thực sự có thực lực.”
“Đúng vậy, ai chẳng biết tiểu thư Chu mười tám tuổi đã tốt nghiệp danh môn quốc tế,
Hai mươi tuổi tiếp quản công ty con liền tăng lợi nhuận lên ba mươi phần trăm, chúng tôi còn không dám mơ với tới!”
Nhưng Thẩm Giới thì rõ ràng không nghĩ vậy.
“Hừ, Chu Ninh Lạc cái bình hoa rỗng đó, sớm muộn gì cũng phải hối hận. Tôi là cổ phiếu tiềm năng đấy!”
Lâm Yên dịu dàng đáng thương nhìn anh ta:
“Tất cả đều là lỗi của em ,Nhưng Chu tiểu thư cũng thật là bá đạo quá rồi,
Anh là đàn ông mà cô ta lại dám mất hết thể diện của anhg như thế…”
Thẩm Giới như bừng tỉnh, lạnh lùng cười:
“Anh biết rồi, cô ta ghen vì thấy anh đứng ra bênh vực em, Muốn chờ anh cúi đầu nhận sai với cô ta.”
Lâm Yên hỏi khẽ:
“Vậy anh định làm gì, không định dỗ dành cô ta một chút sao?”
“Không dỗ.”
“Anh tuyệt đối không nuông chiều cái tính tiểu thư ngang ngược của cô ta nữa.
Cô ta sẽ phải đến xin lỗi anh thôi. Chỉ là… làm em thiệt thòi rồi.”
Lâm Yên cảm động rơi lệ:
“Không sao… chỉ là em e là… sắp mất việc rồi…”
Thẩm Giới thoáng lộ vẻ xót xa:
“Vậy thì em về nhà họ Thẩm đi, làm người hầu riêng cho anh.”
6
Tiệc sinh nhật vừa kết thúc, tôi trở về nhà.
Còn chưa kịp xử lý chuyện của Lâm Yên,
Đã thấy cô ta cùng mẹ xách hành lý đứng ngay giữa sảnh,
Ánh mắt khinh khỉnh nhìn tôi như thể tôi nợ họ ba đời.
“Chu tiểu thư, thật không ngờ cô lại là hạng người bụng dạ hẹp hòi như vậy!
Con gái tôi xuất sắc thế này, sau này ắt sẽ có tiền đồ,
Nhất định giỏi hơn cái bình hoa rỗng như cô!
Từ giờ trở đi, mẹ con tôi không hầu hạ cô nữa.
Nhà họ Thẩm đưa ra điều kiện tốt hơn nhà cô cả trăm lần!”
Lâm Yên thì làm bộ làm tịch, khẽ hành lễ với tôi như một tiểu thư khuê các:
“Chu tiểu thư, cho cô một lời khuyên —
Kẻ dựa vào quyền thế gia tộc để ức hiếp người khác,
Sớm muộn cũng sẽ bị quả báo cắn ngược lại.
Chỉ có thực lực của bản thân mới là thứ có thể đứng vững lâu dài.
Hy vọng cô biết tự soi mình.”
Tôi chẳng buồn để tâm, chỉ lười biếng liếc nhìn.
Ánh mắt lại chuyển về phía dòng chữ đang cuộn trên đỉnh đầu:
【Nữ chính nói hay quá! Không hổ là minh tinh tương lai, nữ phụ như cục rác làm sao sánh nổi?】
【Nữ phụ bây giờ còn đắc ý được bao lâu? Chờ nam chính bùng nổ, lập tức khiến cô ta thân bại danh liệt!】
Tôi phì cười.
Thẩm Giới? Bùng nổ?
Nếu không có tôi đứng sau thao túng điều phối,
Thì ngay từ bước đầu tiên trong kế hoạch xuất khẩu của công ty bọn họ đã bị đình trệ rồi.
Lấy gì mà phát triển?
Tôi thu lại ánh mắt, nhìn lại hai mẹ con Lâm Yên.
“Nhắc mới nhớ, quần áo hai người đang mặc, hành lý trong vali mang theo,
Đều là đồ do nhà họ Chu đặt mua, đúng chứ? Vương má.”
Người giúp việc đang dọn dẹp phòng khách lập tức bước tới:
“Có chuyện gì vậy, đại tiểu thư?”
Tôi bình thản nói:
“Lột hết mấy bộ đồ trên người họ xuống cho tôi.”
Vương má sững sờ.
Hai mẹ con Lâm Yên cũng đờ người trong giây lát.
Ngay sau đó, cả hai lập tức giận dữ gào lên:
“Chu Ninh Lạc, cô cần gì phải tuyệt tình như vậy? Không sợ bị báo ứng sao?!”
“Đồ đàn bà độc ác! Dựa thế mà hiếp người! Cô cứ đợi đấy!”
Vương má nghe đến mà lạnh cả sống lưng.
Ai trong nhà họ Chu chẳng biết tính tiểu thư lớn nói một là một, nói hai là hai.
Bà vội vàng nhét khăn vào miệng hai người kia,
Gọi thêm người làm, ba bước thành hai,
Chẳng mấy chốc đã lột sạch sẽ mẹ con nhà họ Lâm không sót thứ gì!
8
Mẹ con Lâm Yên chỉ kịp lấy chăn quấn quanh người, đã bị bảo vệ ném thẳng ra ngoài cửa biệt thự.
May mà khu biệt thự vắng vẻ, không có người qua lại,
Bằng không với bộ dạng ấy, chắc chắn sẽ bị xem như trò cười cho cả phố.
Dù vậy, Lâm Yên tức đến nỗi mặt mũi xanh mét,
Vẻ đoan trang quý phái lúc trước hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.
Hai đời cộng lại, chưa từng có ai đối xử với cô ta ta như thế!
Chu Ninh Lạc – con tiện nhân này, cô ta ta nhất định sẽ nhớ kỹ mối nhục này,
Sớm muộn gì cũng bắt cô ta phải trả giá gấp trăm lần!
Nguyền rủa tôi xong, Lâm Yên lập tức gọi cho Thẩm Giới,
Nước mắt lưng tròng mà kể lể, than khóc đủ điều tôi đã “tàn nhẫn” ức hiếp cô ta ra sao.
Nghe xong, Thẩm Giới nhíu chặt mày.
“Em đừng nhúc nhích, anh tới đón em ngay.”
Lâm Yên hài lòng cúp máy,
Trong lòng đã vẽ ra đủ kịch bản.
Đợi Thẩm Giới đến đón, cô ta sẽ mượn cơ hội dùng mấy chiêu từng dùng để mê hoặc Hoàng đế năm xưa,
Đảm bảo khiến anh ta tâm trí điên đảo, không thể dứt ra được.
Thế nhưng, đúng lúc Thẩm Giới vừa cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài,
Trợ lý đã hoảng hốt xông vào văn phòng:
“Thẩm tổng! Có chuyện lớn rồi! Trong danh sách thương mại mới được nhà họ Chu công bố… hoàn toàn không có tên công ty chúng ta!”
“Cái gì?!”
“Thẩm tổng, có phải… anh chưa thương lượng ổn thỏa với Chu tiểu thư không?”
“Không thể nào!”
Dựa vào tình cảm Chu Ninh Lạc dành cho anh ta,
Chuyện nhỏ nhặt như thế, cô ấy phải vui vẻ chủ động dâng lên mới đúng.
Chẳng lẽ… là vì chuyện ở buổi tiệc hôm qua?
Nhưng nếu vì thế mà cắt thẳng hợp tác,
Thì cô ta cũng quá ngang ngược rồi!
Cơn giận của Thẩm Giới lúc này hoàn toàn bị thổi bùng lên,
Không còn tâm trạng đi gặp Lâm Yên nữa,
Anh ta tiện tay ném chìa khóa xe cho tài xế rồi bắt đầu gọi điện cho tôi.
Còn ở phía bên kia…
Lâm Yên cố tình để lộ một bên vai trắng nõn, tóc đen xõa mềm mại,
Đôi mắt ửng hồng, tạo dáng yếu đuối đến động lòng người,
Tựa như một mỹ nhân vừa bị chà đạp, khiến ai nhìn cũng muốn che chở.
Cô ta tin chắc, không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được hình ảnh ấy.
Chẳng mấy chốc, một chiếc Maybach sang trọng dừng lại trước mặt.
Lâm Yên làm bộ đáng thương mở cửa xe…
Chỉ thấy một bác tài xế trung niên vẻ mặt nghiêm túc,
Hai mắt nhìn thẳng, không liếc ngang liếc dọc lấy một lần.
Lâm Yên: “……”
Kịch bản hoàn mỹ trong đầu cô ta ta, chính thức sụp đổ.
8
Các dòng bình luận là đi theo Lâm Yên và Thẩm Giới.
Hai người bọn họ vừa biến mất, trước mắt tôi lập tức yên tĩnh hẳn.
Nhưng ngay giây sau đó, điện thoại của Thẩm Giới đã gọi đến.
“Chu Ninh Lạc, chuyện danh sách thương mại là sao? Em tùy hứng cũng nên có giới hạn thôi.”
Tôi cười khinh:
“Cái công ty rách nát của anh, sản phẩm vì vấn đề chất lượng mà bị lên báo bao nhiêu lần rồi,
Tôi đánh giá tổng hợp thấy không đạt yêu cầu nên loại ra, có gì không đúng?”
Thẩm Giới hoàn toàn không buồn nghe:
“Đừng viện cớ nữa, chẳng phải chỉ vì tôi nói vài câu bênh Lâm Yên thôi sao? Em cũng quá nhỏ nhen rồi đấy.
Chẳng lẽ còn mong tôi phải cúi đầu dỗ dành em chắc?”
Tôi chẳng buồn dài dòng:
“Còn chuyện gì khác không? Không thì tôi cúp máy đây.”
Thẩm Giới bắt đầu lên mặt dạy đời tôi:
“Chủ tịch Chu giao việc quan trọng như vậy cho em, không phải để em tùy tiện làm càn.
Dù công ty tôi mới thành lập không lâu, nhưng tôi có năng lực, là một cổ phiếu tiềm năng đấy.
Hôm nay em đối xử với tôi thế này, sau này nhất định sẽ hối hận.
Đến lúc đó đừng có đến cầu xin tôi.”
Nói xong, anh ta còn dứt khoát cúp máy trước tôi.
Tôi đảo mắt một vòng,
Thẳng tay kéo vào danh sách chặn.
Miễn cho sau này anh ta lại chó sủa lung tung trước mặt tôi.
Mấy ngày tiếp theo, tôi không còn thấy bóng dáng Lâm Yên và Thẩm Giới đâu nữa.
Cho đến khi em trai ruột của tôi – Chu Tư Dục – từ nước ngoài trở về.
Tôi lại thấy dòng bình luận xuất hiện trên đầu nó:
【Nam phụ cuối cùng cũng về nước! Nữ chính lại có thêm một người bảo vệ si tình!】
【Biến đi! Ai thèm xem nam phụ, nếu không phải hắn còn có thể cung cấp tài nguyên cho cặp chính thì tôi chẳng buồn nhìn.】
【Đúng đó! Nam phụ kiểu công tử ăn chơi như này đâu xứng với nữ chính, mau mau giật hết tài sản nhà họ Chu từ tay nữ phụ rồi đưa cho cặp đôi chính đi!】
Chu Tư Dục vui vẻ như một con nai ngố, nhào thẳng vào lòng tôi:
“Chị ơi! Cuối cùng cũng gặp được chị rồi! Em nhớ chị chết đi được!”
Tôi cười như không cười, vỗ một cái rõ mạnh lên trán nó.
Tôi nói rồi mà —
Với bản lĩnh của tôi, sao có thể bị hai thứ rác rưởi như Thẩm Giới và Lâm Yên khiến cho phá sản?
Thì ra… là có một đồng đội heo như Chu Tư Dục.
Yêu Lâm Yên à?
Để xem cậu ta có gan không đã!