Bên kia điện thoại lập tức im lặng như chết.

Ba giây sau, giọng nói trầm ổn ấy bất ngờ vỡ vụn thành một tiếng thét đầy kinh hãi và không thể tin nổi:

“Cái gì! Cháu nói cái gì cơ? Thiên Vấn số 9 vỡ rồi? Không thể nào! Cháu đang ở đâu!”

Đúng lúc đó, Tô Lili hừ mũi khinh thường, lầm bầm với tôi:

“Chỉ là cái bình sứ rẻ tiền thôi mà! Đừng có giả thần giả quỷ dọa người ta!”

“Thiên Vấn hả? Tôi còn Địa Vấn đây này!”

“Có giỏi thì gọi người đến đối chất luôn đi!”

Nhìn vẻ mặt ngu dốt của cô ta, tôi chẳng buồn tranh cãi.

Ngược lại, đúng theo lời cô ta muốn, tôi thản nhiên báo thẳng vị trí:

“Cảng hàng không quốc tế Kinh Hải, nhà ga T1, cổng A.”

Bên kia điện thoại, giọng chú Trương đã hoàn toàn biến đổi, trầm đục mà mang theo mệnh lệnh gần như gầm lên:

“Đứng yên tại chỗ! Tuyệt đối không được rời đi nửa bước! Phải bảo vệ hiện trường! Không cho bất kỳ ai lại gần cái thùng đó!”

“Đội vệ binh khẩn cấp, phong tỏa toàn bộ sân bay Kinh Hải! Báo động cấp cao nhất!”

“Thông báo ngay cho chỉ huy an ninh cao nhất của sân bay! Báo gấp cho đội chuyên gia cổ vật cấp quốc gia, lập tức tới ngay!”

Ngay sau đó, điện thoại bị cúp rụp.

Nhưng Cố Cảnh Thâm vẫn không tin.

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, trong mắt tràn đầy mỉa mai:

“Lâm Vy, em diễn đủ chưa?”

“Để lừa tiền Lili, em cũng bất chấp thủ đoạn thật đấy!”

“Tôi biết mà, quyết định hủy hôn với em là quá đúng! Chú Lâm làm sao lại dạy được đứa con gái vô giáo dục như em chứ!”

Tô Lili đứng sau lưng Cố Cảnh Thâm, ánh mắt đầy đắc ý:

“Đúng đó, không thấy quan tài không rơi lệ! Tôi muốn xem mày còn diễn được bao lâu!”

“Bây giờ mày có quỳ xuống van xin tao cũng vô ích!”

Xung quanh, đám đông lại bắt đầu xì xào chờ xem trò cười của tôi.

Nhưng chưa đầy năm phút sau, tiếng còi hụ inh tai bắt đầu vang lên từ xa và nhanh chóng áp sát.

Không chỉ một chiếc xe – mà là cả một đoàn xe hộ tống.

“Tránh hết ra! Người không liên quan lui lại ngay!”

Trong tiếng quát tháo nghiêm khắc, một đội cảnh vệ vũ trang đầy đủ, mặc đồng phục đặc nhiệm in rõ phù hiệu hàng không vũ trụ, xông thẳng vào đám đông với tốc độ chóng mặt.

Chỉ trong chớp mắt, cả khu vực cổng A của sân bay bị vây kín không một kẽ hở.

Đám người đứng xem đều tái mét mặt, vô thức lùi dạt ra sau.

Cố Cảnh Thâm – người vừa còn lạnh lùng chế giễu – lập tức cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.

Ánh mắt anh ta gắn chặt vào tôi, rồi trượt xuống cái hộp đen đổ bên chân tôi.

Trán anh ta rịn đầy mồ hôi lạnh.

Tô Lili cũng đứng chết lặng.

Nụ cười đắc thắng trên mặt cô ta biến mất, thay bằng hoang mang và sợ hãi tận xương tủy.

Giờ phút này, cô ta cuối cùng cũng hiểu ra mình đã gây ra tai họa lớn cỡ nào.

Tiếc rằng, lúc này mới hối hận thì đã quá muộn.

Tiếng loa phát thanh của sân bay bị ngắt ngang.

Thay vào đó là một giọng thông báo nghiêm trang và uy quyền:

“Kính thưa quý khách, do xảy ra tình huống khẩn cấp, khu vực cổng A, nhà ga T1 tạm thời áp dụng mức độ kiểm soát an ninh cao nhất.”

“Xin mọi người giữ bình tĩnh và chờ hướng dẫn di tản của nhân viên an ninh!”

“Lặp lại lần nữa, xin giữ bình tĩnh, ở nguyên tại chỗ chờ hướng dẫn! Nghiêm cấm tự ý di chuyển! Cấm quay phim chụp ảnh! Vi phạm sẽ bị xử lý theo pháp luật!”

Cả sảnh đón khách của sân bay lặng đi như tờ.

Chỉ còn nghe tiếng bước chân dồn dập của đội vệ binh, tiếng lệnh ngắn gọn trong bộ đàm, và tiếng răng va lập cập vì sợ của Tô Lili.

Cố Cảnh Thâm lúc này mặt mày trắng bệch, hoàn toàn không còn chút kiêu ngạo và bình tĩnh thường ngày.

Anh ta cố gắng đè nén cơn hoảng loạn trong lòng, ra vẻ trấn tĩnh như người cầm lái của tập đoàn Cố thị, nhưng những ngón tay khẽ run đã tố cáo hết sự bất an đến cực độ.

Anh ta hít sâu một hơi, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, giọng khô khốc:

“Lâm Vy, rốt cuộc em đang…”