3

Đầu óc tôi trống rỗng.Tài khoản phụ của Tống Trì?

Cái người mỗi ngày dạy tôi cách theo đuổi Tống Trì, gửi ảnh cơ bụng của Tống Trì, thậm chí còn bóc phốt Tống Trì chân hôi…

Chính là Tống Trì?

Tôi có cảm giác cả thế giới sụp đổ.Giang Tự dường như rất hài lòng với biểu cảm lúc này của tôi.

Hiếm hoi mà nói thêm vài câu:“Cái tên đó ấy mà, nội tâm lắm.”

“Thích thì cứ nói thẳng ra, lại còn bày mấy trò lòng vòng này.”

Nói xong, anh ấy ôm sách rời đi.Để lại tôi đứng lạc lõng giữa gió chiều.

Tôi đứng ở cửa thư viện, đơ mất năm phút.Mới tiêu hóa xong cú sốc kinh hoàng này.

Vậy tức là…Tất cả mọi chuyện đều là Tống Trì tự biên tự diễn?Anh ấy thích tôi từ sớm rồi?Nhưng lại không dám theo đuổi?

Nên mới giả làm bạn cùng phòng, bày kế giúp tôi tán chính anh ấy?

Cái này…Cái này cũng mặt dày quá rồi đấy?!Tôi mở lại khung chat.Xem từ đầu đến cuối.

【Tống Trì thích con gái dịu dàng.】

【Tống Trì thích uống Coca lạnh nhất.】

【Hôm nay cái váy em mặc rất hợp mắt Tống Trì.】Đây mà là tình báo gì chứ?

Rõ ràng là anh ta đang ra đề bài!Mà tôi lại còn ngu ngơ cảm kích anh ta.Thậm chí còn định gửi lì xì!

Cảm giác xấu hổ dâng trào đỉnh điểm.Nhưng nghĩ lại…Lại thấy buồn cười.

Đường đường là nam thần của trường, người mà bao người nhìn từ xa đã không dám lại gần.

Vậy mà sau lưng lại làm mấy chuyện kỳ cục thế này.

Ngày nào cũng “tách nhân cách”, vừa hẹn hò với tôi, vừa dùng tài khoản phụ để chê bai chính mình.

Vì sợ tôi nghi ngờ, nên mới đóng vai diễn đó đến mức hoàn hảo.

Ngay cả chuyện tự bôi xấu cũng làm được.

Tôi nắm chặt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi.

Được lắm, Tống Trì.Muốn diễn trò hả? Ai mà không biết diễn!

Về đến ký túc xá.Tôi lập tức kể lại chuyện này cho mấy đứa bạn cùng phòng.

Cả bọn cười đến ngả nghiêng.

“HAHAHAHAHAHAHA!”“Tống Trì cưng dễ sợ luôn đó!”“Lâm Nhuyễn, cậu định xử lý thế nào?”

Tôi cười lạnh.“Tất nhiên là phải để anh ta trả giá chứ!”Ai biểu dám giỡn mặt tôi!

Tôi mở khung chat với “Quân sư”.Bên kia vừa gửi đến một tin nhắn mới:

【Tối nay Tống Trì muốn ăn lẩu, em tự lo liệu đi.】

Tôi nhìn dòng chữ đó.

Tưởng tượng ra cái vẻ mặt kiêu ngạo của Tống Trì lúc gõ tin nhắn.Muốn ăn lẩu à?Được thôi.

Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu gõ chữ.【Quân sư, em có chuyện muốn nói với anh.】

Bên kia trả lời ngay lập tức:【Chuyện gì vậy?】

【Muốn hỏi Tống Trì thích loại nước lẩu nào à?】

【Cậu ấy thích vị cà chua trộn lẩu cay.】

Tôi cong môi cười.

Gõ vào một dòng chữ:

【Không phải.】

【Em muốn nói là…】

【Sau một thời gian tiếp xúc, em phát hiện ra Tống Trì hình như cũng không tốt như em nghĩ.】

Gửi đi.Bên kia im lặng.Mãi một phút sau.

Mới nhắn lại một câu:【Không tốt chỗ nào?】

Tôi bắt đầu bịa tiếp.【Cảm thấy… cậu ấy hơi trẻ con.】

【Với cả nghe anh nói chân cậu ta hôi, còn hơi ở bẩn.】

【Tự nhiên em thấy tụt mood ghê.】Bên kia hiển thị “đang nhập…”.

Soạn rất lâu.Cuối cùng gửi đến một đoạn tin nhắn thoại khá dài.

Tôi mở lên nghe.“Những cái đó anh bịa hết!”“Thật ra cậu ấy sạch sẽ lắm!”“Mỗi ngày đều tắm!”

“Tất thay tất mỗi ngày!”“Chân hoàn toàn không hôi!”Giọng nói gấp gáp, lộ rõ vẻ hoảng loạn.Tôi cười đến đau cả bụng.Tiếp tục gõ:

【Nhưng mà…】

【Em hình như phát hiện ra có người còn tốt hơn cậu ấy.】

Lần này bên kia im lặng lâu hơn hẳn.

Tôi không cho anh ta cơ hội phản ứng.

Quăng luôn chiêu cuối.

【Quân sư, sau thời gian nói chuyện với anh, em thấy anh chín chắn hơn Tống Trì nhiều.】

【Vừa tâm lý, lại hiểu em.】

【Em nghĩ… hình như em thích anh rồi.】

Gửi đi.Tôi nín thở, nhìn chằm chằm vào màn hình.Một giây.Hai giây.Ba giây.

Một chấm đỏ nhỏ đột nhiên xuất hiện trên tab “vòng bạn bè”.

Tôi bấm vào xem.Tống Trì đăng một trạng thái.

Chỉ vỏn vẹn hai chữ:【Không đúng!】

Bên dưới là bình luận của Giang Tự:【Đáng đời.】

4

Tôi nhìn dòng trạng thái đó mà cười lăn cười bò trên giường.

Bạn cùng phòng chen lại xem, rồi cũng cười không ngậm được miệng.

“Tống Trì giờ mới biết mình tự đào hố tự nhảy à!”

Tôi lau nước mắt vì cười quá nhiều.

Điện thoại lại rung.

“Quân sư” gửi tin nhắn tới:

【Đừng bốc đồng!】

【Yêu online không đáng tin!】

【Em còn chưa biết mặt anh trông thế nào mà!】

【Nhỡ anh là một tên mập hai trăm ký thì sao?】

【Nhỡ anh là ông chú hói đầu thì sao?】

Tôi nhìn đống tin nhắn tự dìm mình này mà thật sự bái phục.

Vì muốn tôi bỏ ý định, anh ta đúng là liều mạng.

Tôi từ tốn trả lời:

【Không sao cả.】

【Em không nhìn mặt.】

【Em thích nội tâm của anh cơ.】

【Một tâm hồn thú vị là hiếm lắm đấy.】

Bên kia lập tức im bặt.

Chắc là bị câu tỏ tình ngọt lịm này làm nghẹn rồi.

Một lúc sau.

Lại gửi đến một câu:

【Nhưng mà anh có bạn gái rồi.】

Tôi nhướn mày.

Ồ, bắt đầu bịa chuyện rồi hả?

【Em không tin.】

【Rõ ràng trước đó anh còn bảo là “ế bền vững” mà.】

【Hơn nữa, ngày nào anh cũng dành thời gian tám chuyện với em, bạn gái anh không quản sao?】

Bên kia: 【……】

Qua màn hình cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng của anh ta.

Đúng lúc đó.

Tài khoản chính của Tống Trì bất ngờ nhắn tới.

【Đang làm gì đấy?】

Tôi cố nín cười, trả lời: 【Đang trò chuyện.】

Tống Trì: 【Với ai?】

Tôi: 【Với một người cực kỳ thú vị.】

Tống Trì: 【Con trai à?】

Tôi: 【Ừ, lại còn là bạn cùng phòng của anh nữa.】

Bên kia hiển thị “đang nhập…”.

Soạn rất lâu, cuối cùng gửi một câu:

【Giang Tự?】