Vì chút sĩ diện ngu ngốc, tôi đã từ chối, còn nghĩ cô coi thường mình, cãi nhau một trận.
Giờ nghĩ lại, tôi đúng là dở hơi, đã không có gì ăn còn giữ sĩ diện gì chứ.
Vân Đoá ngẩn ra, rồi lập tức lấy điện thoại: “Để tớ hỏi thử.”
Rất nhanh, cô đã thu xếp cho tôi một chân phụ nhà ăn vào giờ cao điểm, không ảnh hưởng đến việc học, đã được bao ăn ba bữa, lại còn thêm lương.
“Tớ nói với người thân rồi, mỗi tháng họ cho cậu thêm tám trăm tệ. Tiền mặt.” Vân Đoá dừng hai giây rồi nói tiếp.
Vừa mới quen, ai cũng nghĩ Vân Đoá là tiểu thư lạnh lùng. Thực ra càng tiếp xúc mới biết cô ngoài lạnh trong nóng.
Biết tôi cần tiền, cô còn cố ý nhấn mạnh trả bằng tiền mặt, để mẹ tôi không kiểm soát được.
Mẹ từng bắt tôi mỗi tháng phải kê khai chi tiêu, từng khoản đối chiếu sao kê ngân hàng.
Tôi xúc động nhìn Vân Đoá, chỉ thiếu điều quỳ xuống: “Vân Đoá, cảm ơn cậu nhiều lắm! Sau này cần gì cứ gọi tớ một tiếng!”
Bị tôi làm quá, Vân Đoá hơi sững người: “Chỉ tám trăm tệ một tháng thôi mà, cậu đâu cần phải kích động vậy ~”
Cô không hiểu, điều quan trọng nhất là từ nay tôi có cái ăn.
Không phải chịu đói, thật sự hạnh phúc biết bao.
5
Sáng hôm sau, tôi đã có mặt ở nhà ăn để phụ việc.
Bữa sáng miễn phí gồm một bát cháo, một đĩa dưa muối, hai cái bánh bao thịt, một quả trứng trà.
Ông chủ còn muốn gắp thêm cho tôi, tôi vội xua tay nói ăn không nổi nữa, ông mới thôi.
“Con là bạn cùng phòng của Đoá Đoá, nó nhờ chú để mắt đến con. Mấy món này có đáng gì đâu, cứ ăn thoải mái, đừng khách sáo!”
Trong lòng tôi âm thầm ghi nhớ, sau này có tiền nhất định phải cảm ơn Vân Đoá và ông chủ thật tử tế.
Tôi chụp ảnh bữa sáng gửi cho mẹ: “Mẹ, đây là bữa sáng, mẹ có thể chuyển tiền cho con được chưa?”
May là hôm nay mẹ không giở trò, mười tệ nhanh chóng được chuyển tới.
“Hôm nay dậy sớm, rất tốt. Tiền đây, đừng tiêu linh tinh nhé!”
Cái giọng điệu kia chẳng khác nào bà vừa chuyển cho tôi mười vạn. Tôi kìm nén sự khó chịu, nhận lấy.
Sau đó, tôi lại đăng một tấm ảnh lên vòng bạn bè, kèm theo hình bữa sáng và lệnh chuyển tiền 10 tệ: “Cảm ơn mẹ yêu, bữa sáng hôm nay thật ngon lành!”
Mẹ tôi còn bấm thích, rõ ràng bà thật sự cho rằng mình làm đúng.
Thái dương tôi giật liên hồi.
Mẹ đặt ra đủ yêu cầu: mỗi bữa ăn phải chụp ảnh gửi, mua gì cũng phải báo cáo, thấy hợp lý mới chuyển tiền.
Nhưng lúc chuyển lại chẳng bao giờ kịp, có khi tôi ăn xong rồi bà mới nhớ ra.
Kiếp trước, vì chuyện này mà tôi mắc bệnh dạ dày nặng, tinh thần căng thẳng, ba bữa không đều.
Lần này, may mà bữa ăn đã có chỗ lo, tôi kiên nhẫn chờ bà chuyển tiền cũng không sao.
Số tiền này tôi sẽ để dành, phòng khi có việc lớn, cũng không đến mức bị động quá.
6
Rất nhanh đã đến cuối tháng, tôi cần mua vài đồ dùng cá nhân.
Dù trong người vẫn còn tiền, nhưng tôi vẫn buộc phải xin mẹ.
Bởi ngay lúc nhập học, mẹ đã ghi chép vào sổ: dầu gội còn bao nhiêu, sữa rửa mặt còn mấy vạch, nước giặt xài được bao lâu… tính toán rõ ràng tôi sẽ hết vào thời điểm nào.
Nếu để bà biết tôi tự mua thêm mà không xin, chắc chắn sẽ nghi ngờ tôi giấu tiền.
Tôi đi đến cửa hàng tạp hoá, gọi video cho bà.
“Mẹ, hôm nay con muốn mua giấy vệ sinh với băng vệ sinh, đây là kệ hàng, trên đó có ghi giá.”
Mẹ bắt tôi lia máy quay chậm rãi, để bà nhìn rõ từng con số trên bảng giá.
“Được, con mua hai gói ban ngày, một gói ban đêm, giấy vệ sinh thì chọn loại cuộn. Tổng bao nhiêu? Con chụp mã QR thanh toán của chủ cửa hàng cho mẹ.”
Tôi làm y nguyên. Chủ cửa hàng trố mắt nhìn, đến khi tôi tắt video mới dám lẩm bẩm:
“Bạn học, mẹ cậu quản ghê thật đấy, mấy thứ này chuyển cho cậu trăm tệ tiêu thoải mái là xong, thế mà phải quét mã trực tiếp.”
Tiếng báo thu tiền vang lên: “WeChat nhận được 60 tệ.”
Nghe vậy, tôi bật cười tự giễu: “Cũng chẳng còn cách nào, bà ấy là mẹ tôi mà.”
Từ khi có trí nhớ, mẹ đã không cho tôi động vào tiền.