Một đạo thánh chỉ ban hôn, đem ta và vị hôn phu năm xưa trói buộc với nhau.

Năm đó, hắn đem lòng thương một nữ tử nhà thương nhân, chẳng tiếc mọi giá mà lui hôn với ta.

Ba tháng sau, thiếp thất của Đoạn Cửu Lang hoài thai.

Nàng ta cố ý đến trước mặt ta — người bị định sẵn là “quả phụ sống” — mà khoe khoang.

Còn làm bộ nôn nghén ngay trước mặt ta.

Khiến ta trở thành trò cười nơi kinh thành, đành phải vội vàng rời đi trong nhục nhã.

Nay chính thất của hắn mới qua đời, lưu lại ba hài nhi nhỏ dại.

Hắn lại dâng sớ thỉnh cầu cưới ta.

Miệng lưỡi ca tụng ta tính tình nhu hòa, tài đức vẹn toàn.

Ngày sau tất có thể thay hắn quản lý nội trạch, dưỡng dục nhi đồng.

Mẫu thân ta tức đến rơi lệ đầm đìa.

Còn ta thì mừng rỡ không thôi.

Bởi lẽ hài nhi trong bụng ta đã có một vị kế phụ.

1

Ta an nhiên ngồi trong kiệu hoa, lắc lư mà được rước vào Đoạn phủ.

Chờ đợi trong khuê phòng đến tận đêm khuya.

Cuối cùng mới đợi được Đoạn Cửu Lang say rượu trở về.

Hắn chẳng lên giường, chỉ ngồi bệt dưới đất, mắt nhìn ta, cả người đầy uể oải tiêu điều.

Ta khẽ nhếch môi cười, tự tay buông chiếc quạt xuống.

Nào ngờ hắn lại lạnh lùng mở miệng:

“Ta sẽ không viên phòng với nàng.”

“Cũng sẽ không cùng nàng sinh con.”

Ta sững người, ngẩng đầu nhìn hắn.

Chỉ thấy trên gương mặt kia là giằng xé và thống khổ tột độ:

“Nếu nàng sinh con của mình, sẽ chẳng thể toàn tâm dưỡng dục hài tử.”

“Nói chung, nàng chỉ cần quản tốt hậu viện, chăm lo tốt cho bọn nhỏ.”

“Ta sẽ cho nàng thể diện của Đoạn phu nhân, bảo đảm trong nội trạch này, không ai dám vượt mặt nàng.”

Nói xong, ánh mắt hắn chăm chú nhìn ta, như muốn dò xét từng tấc trên khuôn diện ta.

Bộ dạng kia, như muốn ta lập tức tỏ thái độ.

Chắc trong lòng còn mong ta phát độc thệ, hắn mới có thể yên tâm.

Ta ánh mắt lạnh lùng, lời nói cũng chẳng khách khí:

“Ngươi có dám nói lời này với phụ mẫu ta không?”

“Dám bẩm rõ trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu chăng?”

Đoạn Cửu Lang nghe vậy, vành mắt đỏ hoe:

“Ta cùng Mạn nương là…”

“Bớt đem cái gọi là tình thâm nghĩa trọng của ngươi ra nói với ta.”

“Nếu ngươi có bản lĩnh, thì vì nàng ta mà giữ mình suốt đời, chớ hại ta thêm nữa!”

“Mấy năm trước, ngươi đã hủy hoại thanh danh và sự trong sạch của ta.”

“Nay lại lừa ta gả vào, sống cảnh quả phụ suốt đời.”

“Trắng tay đem cả hồi môn mà làm quản sự cho cái nhà họ Đoạn ngươi ư?”

“Người đời ai ai cũng tán tụng ngươi là quân tử thanh khiết, như ngọc như ngà.”

“Ta nhìn ngươi, chỉ thấy thối tha chẳng chịu nổi.”

Ta cùng Đoạn Cửu Lang từng là thanh mai trúc mã, thuở nhỏ hữu tình.

Sau khi định hôn, cả thành đều khen ngợi là một đôi trời sinh, trai tài gái sắc.

Nào ngờ đến ngày thương nghị hạ sính, hắn lại cố ý tuyên bố đã có người trong lòng, khăng khăng đòi lui hôn.

Khi ấy ta đã mười chín, bị coi là lão cô, lại trở thành phế phụ.

Chuyện truyền ra, người người cười chê, ta thành trò cười khắp kinh thành.

Ta khổ sở lắm mới thoát khỏi bóng ma mà hắn gây ra cho ta.

Nào ngờ nay hắn lại ép gả ta vào cửa.

Lúc còn ở khuê phòng, mẫu thân dạy ta mười tám chiêu trạch đấu thuật.

Chỉ mong ta có thể khuấy đảo hậu viện nhà họ Đoạn, khiến cho Đoạn Cửu Lang hối hận không kịp.

Nhục xưa, hận nay, nhất định phải báo.

Thế mà đến ngày ta xuất giá, mẫu thân lại đổi ý.

Cắn khăn tay, vẻ mặt vừa uất ức lại vừa xót xa:

“Thôi thì thôi, vì nương chẳng cầu cái sự sảng khoái nhất thời ấy nữa.”

“Chỉ mong con sau này sinh được nhi nữ, vững vàng ngồi vững ngôi chủ mẫu.”

“Đừng để cuối cùng phải cô độc suốt quãng đời còn lại.”

Ta đưa quạt tròn che mặt, mày mắt cong cong, khẽ cười:

“Người chớ khóc, hắn cưới con, con cầu còn chẳng được.”

Mẫu thân chỉ tưởng ta đang an ủi, vẫn khóc đến tận khi ta lên kiệu hoa.

Hại ta đến nhường ấy, vậy mà còn mặt dày đến đòi hỏi những điều vô lý.

Đoạn Cửu Lang bị ta mắng đến đỏ bừng mặt, phất tay bỏ đi.

“Trước kia nàng không phải như vậy.”

“Nếu đã cứng đầu cố chấp, thì cứ chuẩn bị chịu đòn dạy dỗ đi.”