Mười lăm năm trước, mẹ tôi bị trọng bệnh, tôi trong lúc cấp bách đã bán thận, đổi lấy ba trăm ngàn để chữa bệnh cho mẹ.
Ai ngờ số tiền ba trăm ngàn vừa đến tay đã bị chồng tôi chuyển đi, anh ta cầm số tiền cứu mạng mẹ tôi – số tiền tôi phải bán thận mới có – đưa chị dâu góa của mình đi mua nhẫn kim cương lớn.
Vì không đủ tiền phẫu thuật, mẹ tôi mất ngay trong đêm.
Còn chồng tôi thì dẫn chị dâu đi nộp đơn ly hôn đúng vào lúc tôi đau đớn nhất.
Ba tôi tức giận đến phát bệnh tim ngay tại chỗ, các nhân viên y tế chứng kiến cũng giận dữ mắng anh ta là súc sinh.
Còn tôi thì lại đồng ý ly hôn ngay lập tức, thậm chí chủ động ra đi tay trắng.
Ba tôi đoạn tuyệt quan hệ với tôi ngay tại chỗ, còn tôi thì trở thành con sói mắt trắng nổi tiếng trong miệng họ hàng gần xa.
Tôi chưa từng biện minh lấy một câu.
Cho đến mười lăm năm sau, tôi nghe tin con trai của chồng cũ và chị dâu góa thi đậu trường cảnh sát.
Tôi bấm gọi đến phòng thẩm định lý lịch chính trị của trường cảnh sát.
Cơ hội báo thù mà tôi đợi suốt mười lăm năm, cuối cùng cũng đến rồi.
…
1
“Xin chào, đây là phòng thẩm định lý lịch. Xin hỏi chị có việc gì vậy ạ?”
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh, tôi giữ chặt trái tim đang đập dồn dập, dùng giọng run rẩy nói: “Tôi muốn tố cáo.”
Vừa nghe thấy tôi nói bốn chữ này, người tiếp nhận lập tức trở nên nghiêm túc: “Chị muốn tố cáo? Xin hãy nói rõ cụ thể đối tượng và tình hình chị muốn tố cáo.”
Tôi hít sâu một hơi, “Tôi muốn tố cáo một tân sinh viên vừa được trường các anh nhận năm nay, tên là Đường Thanh Uy. Ba của cậu ta có đạo đức bại hoại, từng ngoại tình với chị dâu trong thời kỳ hôn nhân, còn nợ một khoản tiền lớn không chịu trả.”
Người tiếp nhận kinh ngạc: “Chuyện chị nói là thật chứ? Toàn bộ nội dung cuộc gọi sẽ được ghi âm lại, mong chị chịu trách nhiệm về những gì mình nói.”
Tôi chắc chắn trả lời: “Là thật. Tôi dùng danh dự của mình để đảm bảo.”
Sao lại không thật được chứ?
Bởi vì những lời này tôi đã chuẩn bị suốt mười lăm năm nay, từng chi tiết tôi đã tưởng tượng hàng ngàn lần, mỗi chữ tôi đều diễn tập trong đầu vô số lần.
“Được rồi thưa chị, tôi sẽ trình báo với lãnh đạo phòng thẩm định của chúng tôi. Chị vui lòng chờ một lát, lát nữa lãnh đạo sẽ trực tiếp nói chuyện với chị.”
Tôi khẽ đáp một tiếng, nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng trò chuyện nghiêm túc.
“Cái gì? Có người tố cáo Đường Thanh Uy sao?”
“Vâng, lãnh đạo, tôi đã xác nhận rồi.”
“Không thể nào, cậu Đường Thanh Uy này còn là một trong những sinh viên ưu tú nhất của năm nay…”
“Hiện tại người tố cáo vẫn đang chờ.”
“Được, để tôi nói chuyện với chị ấy.”
Tôi hồi hộp đến mức bấu vào tường, nhà trọ rẻ tiền chính là thế đấy, chỉ cần bấu nhẹ một chút là nguyên mảng tường rơi xuống.
Tôi xòe lòng bàn tay ra, một lớp bụi trắng dày rơi xuống lả tả, như thể cuộc đời u ám phủ bụi của tôi đã bắt đầu từ mười lăm năm trước.
Điện thoại lại được kết nối.
“Xin chào chị, tôi có thể hỏi thân phận của chị được không?”
Tôi khẽ nhếch môi: “Tôi là vợ cũ hợp pháp của ba Đường Thanh Uy – cũng chính là người năm đó bị anh ta phản bội.”
Bên kia điện thoại im lặng vài giây vì sốc: “Được rồi, chị có thể bắt đầu kể.”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, theo tiếng nói run rẩy của chính mình mà bị kéo trở lại những ký ức tôi từng cố gắng chôn vùi.
“Mười lăm năm trước, mẹ tôi bị trọng bệnh.”
Nhà tôi chỉ là một gia đình bình thường, khi đối mặt với khoản chi phí phẫu thuật khổng lồ, tôi và ba như bị sét đánh trúng.
Chúng tôi đã đi vay mượn khắp nơi, mượn tất cả những người quen biết, nhưng so với chi phí chữa bệnh của mẹ tôi thì chỉ như muối bỏ biển.
Trong quãng thời gian đó, tôi và ba gần như đã khóc cạn cả nước mắt của một đời người.
Cũng chính lúc đó tôi mới hiểu, thì ra khi nỗi đau vượt quá giới hạn, con người thật sự không còn khóc nổi nữa.
Cuối cùng, tôi và ba mỗi đêm đều đứng canh ngoài phòng bệnh, ngơ ngẩn như người vô hồn.
Một đêm không ngủ, tôi nhìn thấy ba ngồi ở hành lang, điên cuồng đấm vào đầu mình, vừa đánh vừa mắng bản thân vô dụng.
Chính lúc đó, tôi đã hạ quyết tâm.
Tôi giấu mọi người, âm thầm tìm được một đường dây bí mật, liên hệ được với người môi giới buôn bán nội tạng chợ đen.