6.

Tôi không bao giờ lộ mặt trong video, chỉ tập trung quay đồ ăn.

Vậy mà không ngờ lại có kẻ giả mạo tôi để nhận hợp đồng quảng cáo, thậm chí còn bôi nhọ danh tiếng của tôi theo cách này!

Tôi siết chặt nắm tay, sải bước về phía blogger kia, lạnh giọng hỏi:

“Theo tôi được biết, Phương Tiểu Tiểu chưa từng lộ mặt trên video. Cô nói cô là Phương Tiểu Tiểu, vậy có bằng chứng không? Có thể mở trang cá nhân của cô ra cho tôi xem chứ?”

Ánh mắt cô ta thoáng qua vẻ chột dạ, rồi cố tình lớn giọng át đi.

“Không phải tôi là Phương Tiểu Tiểu, lẽ nào cô là?”

“Cô là cái thá gì mà đòi xem trang cá nhân của tôi? Tôi việc gì phải chứng minh với cô?”

“Cô Phương, đừng giận, cứ để tôi xử lý.”

Ông chủ vội vàng xun xoe, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt tôi.

“Mở to mắt chó của cô ra mà nhìn, đây là thỏa thuận do chính trợ lý của cô Phương nhận, chẳng lẽ còn giả được?”

Trên màn hình là một tài khoản có tên “Trợ lý Phương Tiểu Tiểu”, cùng đoạn tin nhắn trao đổi với ông chủ.

Dòng tin nhắn đầu tiên là từ phía “trợ lý” kia gửi đến trước.

[Ông chủ, cô Phương rất hứng thú với nhà hàng của anh. Chúng ta có thể trao đổi hợp tác trên một nền tảng khác không?]

[Thật vinh hạnh quá! Tôi từng gửi tin nhắn cho cô Phương mấy ngày trước mà không thấy hồi âm, cứ tưởng cô ấy không đồng ý…]

Lòng tôi lạnh ngắt.

Có kẻ đã mạo danh tôi để nhận hợp đồng quảng cáo, lừa đảo các quán ăn, và phá hủy danh tiếng của tôi!

Tôi theo phản xạ liếc nhìn trợ lý.

Cô ấy lắc đầu quầy quậy như trống bỏi, ấm ức ghé vào tai tôi thì thầm.

“Sếp, em đâu có tài khoản nào khác, cũng không bao giờ tự ý nhận hợp tác. Chị biết mà.”

Tôi khẽ gật đầu.

Rõ ràng là con mạo danh kia tự dùng tài khoản của mình để lừa đảo.

7.

Tôi định rời đi trước, sau đó về nhà gửi đơn yêu cầu nền tảng tiết lộ thông tin, dùng pháp luật để bảo vệ bản thân.

Nhưng vừa quay người, tôi đã đụng phải mấy bức tường thịt.

Ngước lên, tôi đối diện với mấy nhân viên quán đang nhìn chằm chằm đầy ác ý.

Cùng lúc đó, phía sau vang lên giọng nói chậm rãi:

“Khoan đã.”

Tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt đầy địch ý không chút che giấu của blogger.

“Cô gây chuyện hết lần này đến lần khác, ai biết cô có ý đồ gì?”

“Lỡ như cô lén quay thứ không nên quay, tung lên mạng làm ảnh hưởng danh tiếng của tôi thì sao?”

Cô ta nghiêng đầu, cười như không cười, nói với ông chủ:

“Theo tôi thấy, ông nên kiểm tra điện thoại của họ. Biết đâu lại có hình ảnh bất lợi cho quán?”

Ông chủ vỗ đầu đánh “bộp” một cái.

“Vẫn là cô Phương chu đáo! Còn đứng đấy làm gì? Mau cướp điện thoại của bọn nó!”

Lời vừa dứt, mấy nhân viên cao lớn lập tức xông đến, dễ dàng giật điện thoại từ tay tôi và trợ lý.

Tôi tức giận đến mức siết chặt nắm đấm.

Điện thoại cũng như mặt mũi, sao có thể tùy tiện để người khác xem?

Trợ lý cố giật lại điện thoại, nhưng trong lúc giằng co, ăn trọn một bạt tai.

Cô ấy ôm mặt, mắt đỏ hoe.

“Nơi công cộng mà các người dám ỷ đông hiếp yếu như thế này sao? Không biết luật pháp à?”

Nhìn thấy người bị đánh, ông chủ có vẻ hơi lưỡng lự.

Đúng lúc đó, một nhân viên lên tiếng:

“Ông chủ, điện thoại có mật khẩu, không mở được. Có cần kiểm tra tiếp không?”

Ông chủ liếc nhìn blogger, như thể đang chờ cô ta quyết định.

Giọng cô ta thì thào như tiếng ác quỷ rỉ tai.

“Sóng càng lớn, cá càng đắt.”

“Có tôi PR giúp, quán này sẽ thành hiện tượng chỉ sau một đêm. Còn bọn họ, chẳng gây ra được chút gợn sóng nào trên mạng đâu. Ông sợ gì?”

Ông chủ bặm môi, cơ mặt co giật một chút, rồi dường như hạ quyết tâm.

Hắn vung tay, ném mạnh điện thoại của chúng tôi xuống đất.

Sau đó, cầm một khay đá lạnh nện thẳng xuống.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Từng cú đập vang lên, màn hình điện thoại vỡ vụn, tối đen như mực.

Chỉ đến khi không còn gì có thể cứu vãn, hắn mới dừng lại.

Rút ví ra, rút một xấp tiền, quăng thẳng vào người tôi, ánh mắt đầy cảnh cáo.

“Hôm nay các người đến ăn, điện thoại vô tình bị hỏng trong quán, tôi có lòng tốt bồi thường tiền máy.”

“Nhưng ra ngoài thì đừng nhiều lời. Ba triệu fan của cô Phương không dễ chọc đâu.”

Những tờ tiền rơi lả tả, vương vãi giữa đống đổ nát trên sàn, đỏ rực đến chói mắt.

Nhân viên quán dường như đã xong nhiệm vụ, thả lỏng tay, lùi về phía sau.

Tôi bước lên trước, nhìn thẳng vào gã đã đánh trợ lý tôi, giọng lạnh như băng.

“Xin lỗi cô ấy.”

Hắn hừ nhẹ, cười khẩy, quay đầu đi không thèm quan tâm.

Bốp!

Tôi vung tay, tát thẳng vào mặt hắn.

8.

Quán vốn ít khách, nên cuộc tranh cãi ở góc này cực kỳ nổi bật.

Thấy cảnh tượng trước mắt, mấy vị khách lác đác liền vây lại.

“Bảo sao mãi không có món, hóa ra nhân viên đều tập trung ở đây cả.”

“Khoan đã, cái gì rơi đầy đất thế kia? Điện thoại? Vừa có ai bị đánh à?”

“Tôi đứng gần đây nên nghe được một chút. Cô gái kia hình như chính là blogger khám phá ẩm thực nổi tiếng Phương Tiểu Tiểu. Nhưng nếu cô ta đến quảng cáo cho cái quán lừa đảo này, vậy hình tượng ‘cưng chiều fan’ của cô ta hóa ra cũng chỉ là diễn mà thôi.”

“Tôi là fan của Phương Tiểu Tiểu, lúc nào cũng nghĩ cô ấy là một trong những blogger chân chính hiếm hoi trong giới influencer. Nhưng nhìn thấy tận mắt hôm nay… thật thất vọng.”

Rõ ràng những người này đang đứng về phía tôi.

Nhưng nghe những lời đó, nhất là tiếng thở dài của fan, lòng tôi chua xót vô cùng.

Tôi thực sự muốn lên tiếng, muốn nói với mọi người rằng không phải thế!

Phương Tiểu Tiểu không phải kẻ kiếm tiền bẩn thỉu, cô ta chỉ là một kẻ mạo danh!

Nhưng ai sẽ tin tôi đây?

Điện thoại của tôi và trợ lý đã bị đập nát, không có cách nào chứng minh.

Lời biện minh yếu ớt lúc này chỉ càng khiến mọi người nghi ngờ thêm mà thôi.

Bị quá nhiều người chỉ trỏ bàn tán, ông chủ bắt đầu có chút hoảng loạn, vô thức quay sang nhìn blogger giả mạo kia.

Cô ta thì ngược lại, mặt không đổi sắc, tim không loạn, nhấc tay chỉ thẳng vào fan đang phàn nàn.

“Chán chết đi được, influencer không nhận quảng cáo thì sống bằng gì? Không thích thì bỏ follow đi, ba triệu fan, thiếu cô thì tôi cũng chả chết đói!”

“Hơn nữa, tôi review những món mà tôi thực sự được ăn. Các người đến đây mà không được ăn thì liên quan gì đến tôi?”

“Làm kênh đến ba triệu follow, không nhân cơ hội kiếm một khoản lớn, chẳng lẽ tôi làm miễn phí cho các người chắc? Nếu không ăn thì biến đi, đừng đứng đây ảnh hưởng đến việc quay video của tôi!”

Cô ta nói sai rồi.

Tôi chưa bao giờ lừa gạt fan.

Những nhà hàng tôi từng giới thiệu đều là nơi có chất lượng thực sự tốt.

Ba triệu người theo dõi, từng fan một, tôi đều trân trọng.

Tôi biết, làm người sáng tạo nội dung, chân thành là quan trọng nhất.

Họ thích tôi, thì tôi cũng phải xứng đáng với sự yêu thích đó.

Cô gái mặc váy trắng đứng gần đó – chính là người vừa nói thất vọng về tôi – ánh mắt đã dần trở nên trống rỗng.

Cô ấy không còn nhìn blogger kia nữa, mà quay sang đỡ lấy trợ lý của tôi.

“Chị có sao không? Có cần đến bệnh viện không?”

Trợ lý lắc đầu, cố gượng ra một nụ cười cay đắng.

Ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, vậy nên chúng tôi quyết định rời khỏi quán.

Cô gái váy trắng lặng lẽ đi theo, cùng ngồi xuống ghế ở trung tâm thương mại.

Cô ấy cúi đầu, thở dài một tiếng.

“Em theo dõi chị từ lúc chỉ có vài fan, vậy mà hôm nay chứng kiến tận mắt, em vẫn không thể tin chị lại là loại người như vậy.”

“Chị nói xem, trên mạng có phải toàn là giả dối không? Đến cả một blogger chân thành như chị cũng chỉ đang diễn vai, thì còn gì là thật nữa?”

Tôi vỗ nhẹ lên tay cô ấy.

“Đừng vội bỏ follow. Tối nay, Phương Tiểu Tiểu sẽ đăng một video cực kỳ quan trọng.”

“Xem xong rồi, em sẽ biết liệu mình có thần tượng sai người không.”

Cô gái giật mình ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên chút suy tư.