“Chậm đã.”

Lâm Dung Dung bỗng cất lời cắt ngang, trực tiếp vén khăn voan trên đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía ta, dõng dạc nói:

“Dung nhi còn có một việc, xin chư vị hôm nay làm chứng.”

“Năm xưa Dung nhi cùng Thẩm ca ca vốn có hôn ước, sau này bởi gia biến đành phải giải trừ.”

“Thế nhưng Thẩm phu nhân từng nói, nếu một ngày kia ta có thể thành thân với Thẩm ca ca, nhất định sẽ đem chiếc vòng ngọc chưởng gia ấy trao cho ta.”

“Tỷ tỷ, nay tỷ thấy, chiếc vòng ấy nên là của ai?”

Ta cúi nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Thẩm Vân Chu.

Kích động, khao khát… cùng bất an.

Hắn đang chờ ta làm gì đó, để xoa dịu nỗi lo lắng giấu kín trong lòng bao ngày nay.

Nhưng ta chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

“Được thôi, cho nàng đó.”

Ta dứt khoát tháo vòng ngọc, không do dự mà đưa cho Lâm Dung Dung.

Sắc mặt Lâm Dung Dung liền sáng bừng, vừa định đưa tay nhận lấy, Thẩm Vân Chu lại đột ngột lao tới cướp lại chiếc vòng, thất thố gào lên:

“Ngươi không phải là Tô Du Hoan!”

“Du Hoan thật sự đâu rồi? Trả nàng lại cho ta!”

Ta cười nhẹ, buông tay, chiếc vòng từng được chủ nhân nâng niu như bảo vật liền rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

“Hầu gia thật thú vị.”

“Chẳng lẽ chỉ vì không còn yêu người, thì liền không xứng là Tô Du Hoan nữa sao?”

Nghe đến hai chữ ‘không còn yêu’, sắc mặt Thẩm Vân Chu đại biến, tựa hồ nhớ ra điều gì, lẩm bẩm:

“Căn phòng… nhất định là căn phòng ấy…”

“Ngươi không phải Tô Du Hoan, ngươi là yêu quái chiếm lấy thân thể nàng!”

“Là yêu quái!”

“Ta phải mang Hoan nhi trở về!”

Thẩm Vân Chu hất tay Lâm Dung Dung ra, vội vàng chạy về phía tiểu viện phía sau.

Ta cúi mắt nhìn mảnh ngọc vỡ trên đất, trong lòng không gợn nổi một chút xúc cảm.

Lời Lâm Dung Dung không sai, trong lòng mẹ Thẩm Vân Chu, chỉ có tiểu thư thế gia như nàng ta mới xứng làm dâu, chứ không phải là cô nhi như chủ nhân.

Chiếc vòng ngọc này, vốn cũng là thứ bà luôn muốn dành cho Lâm Dung Dung.

Chỉ tiếc, một người phụ nữ của một thứ tử hèn mọn, chiếc vòng mà bà ta xem như bảo vật cũng chỉ bán được ba lượng bạc.

Ba lượng bạc không cứu được mạng bà, ngược lại khiến bà suốt đời hối hận vì chẳng thể để lại gì cho con trai.

Chính là chủ nhân, đã bỏ tiền lớn chuộc lại chiếc vòng này, khiến bà cuối cùng cũng chấp nhận nàng, an tâm giao phó Thẩm Vân Chu, rồi mới yên lòng nhắm mắt.

Thẩm Vân Chu hiểu rõ hơn ai hết, chủ nhân từng trân quý chiếc vòng ấy đến nhường nào.

Cũng rõ hơn bất kỳ ai, hiện tại ta… không còn là chủ nhân yêu hắn đến chết đi sống lại nữa rồi.

Mọi người đều bị hành động của hắn làm kinh sợ, vội vã đuổi theo.

Chỉ thấy Thẩm Vân Chu cuống quýt chạy đến căn phòng u tối từng giam giữ chủ nhân năm xưa.

Mặt đất rải rác đầy mùn gỗ, khắp nơi giăng đầy mạng nhện, trong phòng bốc lên mùi ẩm mốc và mục rữa.

Thẩm Vân Chu quỳ xuống đất, cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng phát hiện vài vệt máu đã khô nơi góc tường.

Đó là dấu máu chủ nhân để lại khi tuyệt vọng, liều mạng cào tay đến bật máu, chỉ để mong được ra ngoài.

Khoảnh khắc ấy, nàng thật sự đã tuyệt vọng đến muốn chết.

Muốn chết đến mức khiến ta — kẻ ở cách nàng hàng trăm thế giới — cũng có thể cảm nhận được.

……

“Hoan nhi… Hoan nhi…”

Thẩm Vân Chu run rẩy vuốt ve những vết máu, mặt mày đầy kinh hoảng và luống cuống.

“Là nàng, đúng không?”

“Chính tại nơi này… nàng bị yêu quái kia chiếm lấy thân thể.”

Lúc này, Lâm Dung Dung đuổi tới, sắc mặt có chút lúng túng, bước lên muốn kéo Thẩm Vân Chu dậy:

“Vân Chu, chàng đang làm gì vậy?”

“Ngày đại hôn của chúng ta, lại đến nơi quỷ quái này… A!”

“Câm miệng!”

Thẩm Vân Chu hung hăng đẩy ngã Lâm Dung Dung xuống đất, giọng tràn đầy oán hận:

“Tất cả đều là lỗi của nàng.”

“Đều tại nàng! Là nàng xúi ta nhốt Hoan nhi ở đây!”

“Hại nàng bị yêu quái chiếm mất thân thể!”

Nói đến đây, hắn lại trừng mắt nhìn ta, đoạt lấy thanh kiếm trong tay thị vệ bên cạnh, kề thẳng lên cổ ta, giọng run rẩy mà dữ dội:

“Hoan nhi ở đâu?”

“Mau trả Hoan nhi lại cho ta!”

Mọi người xung quanh đều kinh hoàng, vội vàng khuyên can:

“Hầu gia, đó là phu nhân của người mà!”

“Hầu gia, xin bình tĩnh! Giết thê chính là đại tội đấy!”