Ta mệnh hết nơi gối chăn, một đời bình lặng.

Suy cho cùng, không phải nữ tử nào cũng có thể như Trưởng công chúa, sống một kiếp huy hoàng khuấy đảo phong vân.

Chỉ tiếc, đến khi trút hơi thở cuối cùng, ta mới hay, cả đời này của ta… chẳng qua chỉ là một trò cười.

1

Ta là Thái quân của phủ họ Tiết.

Mệnh tận vào ngày thứ hai sau đại thọ ngũ tuần.

Lúc ra đi, khoé môi ta còn đọng ý cười.

Một đời sống trong chốn phú quý, sau rèm khuê phòng, tuy nhàn nhạt vô vị nhưng cũng xem như

yên lành an ổn.

Ta vốn đã mãn nguyện.

Trưởng tử Tiết Trường Tư quỳ bên giường, siết chặt tay ta mà khóc nức nở.

Dẫu nay y đã ngoài ba mươi, làm quan đến tam phẩm, trong mắt ta vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn.

“Tiết Trí đâu?”

Tiết Trường Tư khựng lại giây lát, rồi nghẹn ngào đáp:

“Phụ thân đang trên đường trở về.”

Ta cùng Tiết Trí thành thân từ thuở niên thiếu, vợ chồng tôn kính như khách.

Chàng bận rộn công vụ, ít khi hồi phủ, thuở ban đầu ta còn âm thầm rơi lệ, về sau thì cũng đã thông suốt.

Chàng chưa từng nạp thiếp, cũng không có con nối dòng ngoài giá thú.

Chàng kính ta, yêu ta, một mình gánh vác Tiết gia giữa trần ai ngoài cổng phủ, ta sao nỡ bắt chàng phải chịu cảnh phiền muộn của nữ nhi nhà khuê các?

Nghe xong lời Tiết Trường Tư, ta đưa mắt nhìn về phía cửa.

Chỉ mong khoảnh khắc cuối cùng nơi nhân thế, có thể được nhìn thấy chàng một lần, tự mình nói lời từ biệt.

Tạ ơn chàng đã cùng ta đi hết một đời.

Nguyện kiếp sau còn có thể nối lại tiền duyên.

Thế nhưng, đến phút cuối cùng, ta vẫn chẳng thể gặp được chàng.

Ta mệnh đoạn hồn tiêu, vẫn còn nhìn về phía cửa lúc trút hơi thở cuối cùng.

2

Hồn ta rời khỏi xác, phiêu lãng nhìn xuống Tiết Trường Tư đang khóc nức nở.

Ta muốn đưa tay vỗ về nó, bảo nó đừng khóc nữa, nhưng lại chẳng thể chạm vào.

Bỗng nghe nó nói: “Tuy người không phải mẫu thân ruột của ta, nhưng đã đối đãi như thân sinh, ta nhất định sẽ hậu táng người chu toàn.”

Một câu ngắn ngủi khiến tay ta đang định vỗ về cũng cứng đờ giữa không trung.

Nó là đứa con ta mang thai mười tháng, vào sinh ra tử mới sinh ra được.

Còn ta, chính là chính thất phụ nhân của Tạ gia, chết đi được nhập từ đường họ tiết, nào cần hậu táng riêng biệt?

Ta lững thững trôi ra tiền sảnh, liền thấy Tiết Trí đang ngồi trong đường lớn, mắt cúi thấp.

Y phục chàng chỉnh tề, lại chẳng phải triều phục, cũng không giống người vừa vội vã trở về.

Lòng ta chợt dâng một linh cảm chẳng lành.

Một hạ nhân bước tới báo: “Phu nhân đã băng hà.”

Chàng khẽ “ừ” một tiếng, phẩy tay ra hiệu lui xuống, lại chẳng hề có ý định đứng dậy đến xem ta một chút.

Chàng nay đã không còn trẻ nữa, hai bên tóc mai điểm sương.

Ta ngây người đứng trước mặt chàng, nhìn gương mặt quen thuộc kia, lại bỗng thấy xa lạ vô cùng.

Một lúc lâu sau, chàng thì thào: “Nếu Gia Hoa cũng có thể sống lâu như nàng thì tốt biết mấy.”

Nghe hai chữ “Gia Hoa”, ta như sét đánh ngang tai.

Gia Hoa Trưởng công chúa, tất cả nữ tử nơi khuê phòng đều từng nghe danh nàng.

Người có kẻ hâm mộ, có kẻ ganh ghét, cũng có kẻ ngoài miệng khinh thường.

Nhưng nàng quả thực là một người khác biệt.

Nàng là con của Quý phi, sinh ra trong doanh trại khi Tiên đế chinh chiến nước Tần, lớn lên nơi quân doanh, sau này lại một thân nữ nhi tung hoành nơi sa trường.

Nam nhân si mê nàng nhiều không kể xiết, trong đó… lại có cả phu quân ta.

“Năm xưa nếu không phải vì mẫu thân buộc phải cưới nàng, phụ Gia Hoa, thì nàng cũng đã chẳng vội vàng ra trận, để lại di chứng, về sau khó sinh mà chết.

“Là nàng phụ Gia Hoa, nuôi dạy Trường Tư cũng coi như bù đắp tội lỗi rồi.”

Lạnh lẽo nơi tâm khẩu lan dần khắp toàn thân.

Thuở trước từng có lời đồn Trưởng công chúa chưa cưới mà đã mang thai, về sau việc này chìm vào dĩ vãng, chẳng ai truy cứu.

Không ngờ lại là thật. Đứa con ấy… chính là Tiết Trường Tư mà ta một tay nuôi lớn!

Đến nước này, ta còn có gì chẳng rõ nữa?

Ta không còn tâm trí để quản hắn yêu ai thương ai, chỉ muốn bóp chặt cổ hắn, chất vấn cho ra lẽ vậy, con của ta thì ở đâu?

Trưởng công chúa cả đời không gả, hắn lại tráo đầu đổi đuôi, chỉ vì muốn con tư sinh của nàng được sống danh chính ngôn thuận, tiền đồ rộng mở.

Thế còn đứa con của ta thì sao!

Vài ngày sau, ta bám theo hắn, mong tìm ra chân tướng.

Trong từ đường họ tiết, hắn đã sớm lén đặt bài vị của Gia Hoa vào đó.

Ta tận mắt thấy Tiết Trí thu liệm thi thể ta một cách qua loa, rồi ném xác ta vào nơi tha ma loạn táng.

Tiết Trường Tư muốn ngăn cản, cuối cùng chỉ mấp máy môi, không thốt ra một lời.

Đó là đứa con mà ta yêu thương suốt cả một đời đó…

“Hạ táng nàng ở đây, cũng xem như để mẹ con họ được đoàn tụ.”

Khoảnh khắc ấy, đầu óc ta bỗng trở nên trống rỗng.

Tiết Trường Tư sững người nhìn Tiết Trí, dường như chẳng thể ngờ hắn lại tàn nhẫn đến thế với chính đứa con gái ruột của mình.

Tiết Trí lạnh nhạt nói: “Chỉ là một dã chủng, ta chưa từng chung phòng cùng nàng.”

“Ta sao có thể chạm vào một kẻ từng hại chết Gia Hoa?”

3

Ta theo sát Tiết Trí, lặng lẽ phiêu du mấy năm trời.

Nhìn hắn ngồi lặng lẽ, ánh mắt mờ xa tưởng nhớ Gia Hoa.

Nhìn hắn cùng Tiết Trường Tư bái tế Gia Hoa, gọi nàng là “thê tử”, để Tiết Trường Tư gọi nàng là “mẫu thân”.

Mà phần mộ ta không bia không tên, cỏ dại mọc đầy.

Cửa viện nơi ta ở đã bị niêm phong, tên họ ta không ai trong nhà họ tiết nhắc đến nữa.

Ta từng muốn rời đi vô số lần, nhưng như thể có xiềng xích vô hình trói buộc ta ở chốn này.