Phụ hoàng có mười người con gái, mẫu phi xuất thân hèn kém, ta cũng vì thế mà không được sủng ái.

Mười bảy năm sống trong hoàng cung, ta luôn cẩn ngôn thận hành, ôn nhu nhu thuận.

Mãi đến ngày thành thân, phò mã Lý Vân nhẹ nhàng nắm lấy tay ta: “Phụ thân ta thiên vị, kế mẫu tâm cơ, nhị đệ lại trẻ người non dạ.

Công chúa hạ giá gả cho ta, thật sự chịu nhiều ủy khuất.”

Toàn thân ta khẽ run rẩy.

Lý Vân hoảng hốt, vội kéo ta vào lòng. “Công chúa chớ sợ, ta nhất định liều mình bảo hộ chu toàn!”

Ta lại thở phào một hơi, khẽ cười.

“Bản cung không phải sợ hãi, mà là hưng phấn.”

Bản cung rốt cuộc có thể sống thật với bản tâm.

Phò mã bình thường, công chúa thì không.

Một đêm xuân tiêu.

Hôm sau, ta dậy sớm chải đầu trang điểm, đến trước mặt công công bà bà thỉnh an.

Lý Vân ánh mắt nhu tình chan chứa: “Công chúa thân phận cao quý, hôm nay dù không đi cũng chẳng sao, ta sẽ tự mình bẩm lại với phụ mẫu.”

Ta chỉ mỉm cười: “Phu thê là một thể, thiếp không muốn chàng khó xử.”

Nghe Lý Vân nói, kế mẫu hắn tâm cơ sâu nặng.

Khi chính thất còn sống, bà ta đã vụng trộm với Đông Hương hầu, khiến chính thất tức giận mà chết.

Sau khi sinh con trai, bà ta lại càng thường xuyên ly gián quan hệ giữa Lý Vân và Đông Hương hầu, thậm chí còn đoạt cả hồi môn của mẹ hắn.

Chữ “hiếu” đè người, Lý Vân chỉ có thể nuốt giận vào trong.

Ta vừa mới gả tới, không thể để người ta bắt thóp chuyện quy củ.

Địch nhân càng khó đối phó, lại càng phải tỏ vẻ ôn lương thủ lễ, mới có thể khiến đối phương mất cảnh giác.

Đó là kinh nghiệm sinh tồn ta đúc rút từ mười mấy năm chốn cung đình.

Khi tới tiền sảnh, Đông Hương hầu cùng hầu phu nhân đã an tọa sẵn.

Thân là công chúa, ta không cần quỳ lạy dập đầu, chỉ khẽ gật đầu xem như hành lễ.

Hầu phu nhân vội bước tới nắm lấy tay ta, cười niềm nở: “Công chúa khách khí quá, người là kim chi ngọc diệp, sau này khỏi cần thỉnh an cũng được.”

Ta gật đầu: “Được.”

Hầu phu nhân thoáng sững người.

Tựa hồ không ngờ ta đáp ứng sảng khoái như vậy, chẳng hề khách sáo lấy một lời.

Bên cạnh có một phụ nhân dung mạo yêu kiều bước ra, cầm khăn tay cười nói: “Sớm đã nghe nói Khánh Ninh công chúa dung mạo xinh đẹp, khí độ quả nhiên không giống mấy nữ tử tiểu hộ ti tiện.”

Ta khẽ nhíu mày: “Ngươi là?”

“Thiếp là Vân di nương hầu hạ hầu gia, sau này cũng coi như người một nhà với công chúa rồi.”

“Công chúa quả nhiên thông tuệ hiểu lễ, nhìn chẳng ra là nữ nhi do cung nữ sinh hạ…”

Lời còn chưa dứt, ta đã đưa mắt ra hiệu.

Nữ quan Trương bên cạnh liền vung tay, tát Vân di nương một cái giòn giã.

Mọi người đều sững sờ.

Vân di nương ôm mặt, thần sắc không dám tin:
“Đây… đây là có ý gì?!”

“Ngươi thân phận thấp hèn mà dám vô lễ với bậc trên, bản cung tự nhiên phải dạy dỗ ngươi một phen.”

“Thiếp chẳng qua thấy công chúa hòa nhã dễ gần, nên nói vài câu chuyện thường ngày, sao có thể coi là mạo phạm?”

Hầu phu nhân cũng đứng ra hòa giải: “Công chúa, Vân di nương vốn là nha hoàn bên cạnh thiếp, từ nhỏ thẳng tính, miệng nhanh lòng chậm, người thì không xấu. Chắc là có chỗ hiểu lầm thôi?”