Tiêu Vân Hằng khựng lại, hắn thậm chí không dám quay đầu nhìn sắc mặt ta, chỉ đáp:
“Ngày đi săn là do quận chúa cố ý làm khó, ta buộc phải đi theo. Từ hồ bế người lên, là vì cứu người trong lúc nguy cấp. Còn thuốc…”
Hắn quay mặt sang chỗ khác, tránh ánh mắt đầy nước của Tạ Văn Oanh:
“Cũng chỉ là lo quận chúa phát bệnh rồi lại đổ trách nhiệm lên đầu ta mà thôi.”
Tạ Văn Oanh chao đảo, lùi lại nửa bước:
“Tiêu Vân Hằng, ngươi thật nhẫn tâm… ngươi đúng là quá nhẫn tâm!”
Nàng lớn tiếng, cố chấp lau nước mắt rồi định bỏ đi.
Đáng tiếc là chưa đi được.
Vì ta đã mở miệng:
“Khoan đã.”
9
Lời ta vang lên, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Tiêu Vân Hằng lập tức quay đầu, căng thẳng nhìn ta:
“Niệm Thanh…”
Hắn căng thẳng điều gì?
Là vì vết thương trên mặt ta, hay là vì sợ ta sẽ dây dưa, sẽ ăn miếng trả miếng với Tạ Văn Oanh?
Nếu là điều sau, vậy thì ta chỉ có thể nói, hắn quả thực nhìn người rất chuẩn.
Tạ Văn Oanh dừng bước, hung hăng nhìn ta, giọng đầy nghẹn ngào:
“Ngươi còn muốn nói gì nữa? Đắc ý lắm sao? Hắn lại đứng ra bênh vực ngươi!”
“Chẳng qua cũng chỉ dựa vào phụ mẫu ở biên ải, ở đó lâu hơn người khác một chút, vậy thì sao chứ? Các ngươi cũng có chết đâu! Ta mới là người…”
Bốp!
Một tiếng tát vang lên giòn tan.
Má nàng lập tức đỏ ửng.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.
Sau đó lại thêm ba cái tát nữa, từng cái nặng nề rơi trên gò má Tạ Văn Oanh.
Lực tay rất mạnh.
Khi mọi người xung quanh kịp phản ứng, thì mọi chuyện đã xảy ra rồi.
“Văn Oanh!”
Ta bị một lực mạnh đẩy sang bên, người đẩy ta không thèm liếc ta lấy một cái,
chỉ vội vàng chạy đến ôm lấy Tạ Văn Oanh đang khóc trong lòng mình.
Tạ Văn Oanh khóc không ngừng:
“A Hằng, đau quá… nàng ta dám đánh ta! Mẫu thân ta còn chưa từng đánh ta bao giờ! Ta chết đi cho rồi, chết rồi các người mới thấy vừa lòng phải không?!”
Nàng nói xong liền lao về phía cột đá, trông đầy khí thế liều chết.
Tiêu Vân Hằng không còn để tâm đến ai nữa, lập tức bế nàng lên rồi định rời đi.
Giữa đường, như nhớ ra điều gì, hắn dừng lại, quay đầu nhìn ta, chân mày khẽ nhíu, ánh mắt không hài lòng:
“Niệm Thanh, nàng không nên động thủ.”
“Ta đã trách phạt Văn Oanh rồi, sao nàng còn không buông tha? Nàng ấy từ nhỏ được nuông chiều nên có phần ngỗ nghịch, nhưng nàng thì không phải vậy. Nàng đánh người giữa yến tiệc, thật sự là thất lễ, rất không nên.”
Nói xong, hắn ôm lấy Tạ Văn Oanh, quay người bỏ đi, không hề quay đầu lại.
Hoàn toàn không nhận ra rằng, cú đẩy vừa rồi khiến ta đập mạnh vào cạnh bàn, đau đến mức thở cũng nhói.
“Tiểu thư…”
A hoàn hốt hoảng chạy đến đỡ ta.
Ánh mắt của những người xung quanh hoặc chế giễu, hoặc khinh bỉ.
Dường như tất cả đều đang nói:
Thấy chưa? Quả nhiên là như vậy.
Hậu quả của việc không biết lượng sức mình.
Thật sự tưởng có thể tranh giành với quận chúa sao?
Nhưng ta không quan tâm.
Nếu cái tát của Tạ Văn Oanh đã khiến ta nguội lạnh phần lớn tình cảm dành cho Tiêu Vân Hằng.
Thì cú đẩy của hắn, đã hoàn toàn xóa sạch tơ tình còn sót lại.
Ta đứng thẳng người, trầm giọng nói:
“Lập tức, ta muốn gặp ngoại tổ mẫu.”
10
Hoàng đế cữu cữu là người chứng kiến Tạ Văn Oanh lớn lên.
Tình cảm áy náy của người với ta liệu có thể vượt qua được sự thiên vị dành cho Tạ Văn Oanh, ta không dám chắc.
Nhưng còn ngoại tổ mẫu.
Từ đầu đến cuối, người chỉ có một đứa con gái trong lòng.
Và tự nhiên, ngoại tôn nữ mà người công nhận cũng chỉ có một.
Hai năm biệt ly nơi biên ải.
Ba tháng sau khi ta và Tiêu Vân Hằng tái ngộ, mưa gió liên miên.
Chúng ta lại đi trên hai con đường hoàn toàn khác biệt.
Hắn ôm lấy Tạ Văn Oanh, xoay người rời đi.
Còn ta, bước lên xe ngựa, chầm chậm tiến vào hoàng cung sâu thẳm.
Khi nhìn thấy bà lão đang mỉm cười gọi tên ta “Niệm Thanh”, vành mắt ta lập tức ươn ướt.
Mọi ấm ức tích tụ trong lòng đều trào ra.
Ta khóc mà quỳ sụp trước mặt bà, được bà ôm vào lòng:
“Sao thế này?!”
Lão nhân vừa nhìn thấy gò má sưng đỏ liền luống cuống hốt hoảng.
Ta rơi lệ, cắn răng nói:
“Xin ngoại tổ mẫu cho giải trừ hôn sự giữa ta và Tiêu Vân Hằng.”
“Người như Tiêu Vân Hằng, ta, Lưu Niệm Thanh, không gả nữa!”
11
Tuy ta lớn lên ở biên ải, nhưng nước da lại giống A nương, đặc biệt trắng trẻo.
Vì vậy vết bầm đỏ kia hiện lên rõ ràng không thể che giấu.