Hắn nghe xong phán quyết thì ngồi bệt xuống ghế, mặt trắng như xác chết.

Tôi giẫm đôi giày cao gót, từ từ bước tới, nhìn hắn từ trên cao.

“Thẩm Dự,” tôi mỉm cười, giọng nhẹ tênh, “trò chơi kết thúc rồi.”

Hắn lập tức ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu, gào như dã thú:

“Cố Thanh Hoan! Đừng tưởng cô thắng! Dù tôi có phải ngồi tù, tôi cũng sẽ kéo cô xuống theo!”

“Tôi sẽ chờ cô trong đó!”

Tôi cười khẽ.

“Thế à? Vậy thì tôi khuyên anh lo giữ mạng trước đã.”

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, không buồn quay lại nhìn.

Ngay khi ra đến cửa tòa án, tôi rút điện thoại, bấm một dãy số.

“Alô, phải cục thuế không ạ?”

“Vâng, tôi muốn tố cáo ẩn danh.”

“Chủ tịch Viễn Tinh, Thẩm Dự, có dấu hiệu trốn thuế quy mô lớn, làm giả sổ sách tài chính, rửa tiền xuyên quốc gia.”

“Bằng chứng à?”

Tôi nhếch môi, giọng nhẹ nhàng như đang nói chuyện phiếm:

“Yên tâm, tôi có hẳn vài T tài liệu trong USB đây.”

“Đủ để cho hắn ngồi bóc lịch suốt đời, khâu áo may quần không nghỉ ngày nào.”

10

Cơ quan thuế và cảnh sát kinh tế lập tức vào cuộc, trực tiếp niêm phong trụ sở chính của Viễn Tinh.

Trong vòng chưa đầy 48 giờ, tất cả các công ty hợp tác với Viễn Tinh lần lượt chấm dứt hợp đồng, ngân hàng ngừng cấp vốn, cổ đông thì điên cuồng bán tháo cổ phiếu.

Đế chế thương mại từng một thời vinh quang, chỉ trong vài ngày đã hoàn toàn sụp đổ.

Thẩm Dự bị khép vào nhiều tội danh cùng lúc, cuối cùng lãnh án chung thân, tước bỏ toàn bộ quyền công dân vĩnh viễn.

Tất cả tài sản thu được bất hợp pháp đều bị tịch thu và truy thu toàn bộ.

Còn Giang Nguyệt Ảnh, cũng bị tuyên án 20 năm tù giam vì tội cố ý gây thương tích và xúi giục mưu sát.

Nghe nói cuộc sống trong tù của cô ta cực kỳ tệ hại.

Gương mặt mà cô ta từng kiêu ngạo, do không được điều trị kịp thời, đã để lại sẹo vĩnh viễn.

Ngón tay bị đứt thì không thể nối lại, từ đó trở thành người tàn tật.

Gia đình thì vì mất mặt, cắt đứt quan hệ, không ai đến thăm dù chỉ một lần.

Từ một thiên kim tiểu thư được người người tung hô, biến thành tù nhân bị thiên hạ nhổ nước bọt.

Khi tôi kể lại tin này cho mẹ, tôi có thể cảm nhận được—bà thở phào một hơi thật dài trong cơ thể tôi.

【Con yêu… cảm ơn con.】

【Mẹ nghĩ… đã đến lúc buông xuống rồi.】

Tôi cười khẽ.

【Mẹ à, mới chỉ bắt đầu thôi mà. Cuộc sống tốt đẹp… còn dài phía trước.】

Xử lý xong Thẩm Dự và Giang Nguyệt Ảnh—hai cặn bã nhân gian, tôi bắt đầu tập trung phát triển sự nghiệp.

Tôi tận dụng dòng tiền và cổ phần còn lại của Viễn Tinh, không những vực dậy Cố thị, mà còn nhanh chóng thâu tóm vài công ty công nghệ có tiềm năng cực lớn.

Với cái đầu của một yêu hồ sống mấy nghìn năm, việc làm ăn với tôi đúng là trí tuệ đè bẹp người phàm.

Chưa đầy nửa năm, giá trị thị trường của Cố thị tăng gấp hàng chục lần, vọt lên thành ngôi sao sáng chói của ngành.

Ông bà ngoại nhìn tôi mà cười tít mắt không ngậm nổi.

Hai người trao toàn quyền điều hành lại cho tôi, rồi kéo nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, hưởng thụ cuộc sống hưu trí mơ ước.

Tôi mỗi ngày bận đến không chạm đất, nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn và yên ổn.

Còn tôi trong bụng, cũng từng ngày từng giờ mà lớn dần lên.

Thân thể này thai nghén ổn định, hầu như không có phản ứng gì mệt mỏi, chẳng khiến tôi phải chịu khổ chút nào.

Cuối cùng, vào tháng cuối cùng của thai kỳ.

Tôi xử lý xong phần công việc cuối cùng, cảm nhận được cử động dịu dàng trong bụng.

Tôi khẽ gọi trong lòng:

【Mẹ, mẹ chuẩn bị xong chưa?】

【Đến lúc đổi lại rồi.】

Bên kia, trầm mặc hồi lâu mới truyền tới tiếng thì thầm nhẹ nhàng, vừa lưu luyến vừa chờ mong.

【Ừ… con yêu, mẹ sẵn sàng rồi.】

【Quãng thời gian này… cảm ơn con.】

Tôi bật cười.

【Mẹ, đừng quên con là ai.】

【Con là yêu hồ ngàn năm đấy, chút chuyện này mà đã gọi là vất vả thì con sống uổng rồi.】

【Còn mẹ—sắp tới sẽ phải một mình đối diện với thế giới này. Mẹ sẵn sàng trở thành một nữ cường nhân xinh đẹp chưa?】

Mẹ cũng bật cười.

【Sẵn sàng rồi!】

Tôi nhắm mắt lại.

Một luồng sáng trắng dịu dàng bao phủ lấy tôi.

Đến khi mở mắt lần nữa, cả thế giới quay cuồng trước mắt.

Tôi đã trở lại không gian tối ấm áp, quen thuộc ấy—tử cung.

Bên ngoài, vang lên giọng nói quen thuộc của mẹ, vẫn còn hơi ngỡ ngàng:

【Mình… mình thật sự quay lại rồi sao?】

11

Mẹ tỉnh lại.

Bà chậm rãi ngồi dậy khỏi ghế sofa, đưa mắt quan sát căn phòng làm việc rộng rãi sáng sủa.

Ánh nắng xuyên qua khung kính sát đất chiếu vào trong, mọi thứ đều mang theo cảm giác không thật.

Bà cúi đầu, chạm tay lên bụng — à không, là phần bụng hơi nhô lên của mình.

Nơi đó đang nuôi dưỡng sinh mệnh quý giá nhất đời bà.

Con gái của bà.